← Quay lại trang sách

Chương 1720 Đấu pháp thắng thua, trải nghiệm thanh lâu(3)

Nữ tu váy trắng nghe nam tu đau khổ níu kéo, ánh mắt thoáng hiện lên do dự, nhưng cuối cùng vẫn trở thành dứt khoát: “Tinh Hà, ta nghĩ chúng ta không hợp nhau.”

“Ngươi không cho ta được cuộc sống mà ta mong muốn, duyên phận của chúng ta… Đến đây thôi.”

“Ngươi là người tốt, sẽ tìm được nữ tu khác thích hợp hơn, cùng nhau tu luyện, cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại.”

Nữ tu váy trắng đưa tay ra, giật mạnh ống tay áo lại.

Nhưng không ngờ, sau đó tay lại bị nắm lấy.

“Vì sao chứ?”

“Đừng, đừng mà! Tuyết Nhi, nàng không thể đi được.”

“Sống bên nhau lâu như vậy rồi, ta không thể mất nàng.”

“Ta nhớ từng thói quen của nàng, nhớ nàng thích mặc pháp y gì, nhớ mùi hương trên người nàng.”

“Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng tìm kiếm linh thạch, chắc chắn sau này cuộc sống sẽ tốt hơn thôi.”

“Chắc chắn có thể kết thành Kim Đan, trở thành đôi tình nhân khiến người khác cực kỳ hâm mộ!”

“Chúng ta…”

Nam tu giản dị thấy nữ tu thất hứa thì hoảng sợ vô thức kéo ống tay áo đối phương.

Hắn ta ăn nói khép nép, kể lại những chuyện trước kia, những ký ức khó quên giữa hai người hy vọng có thể níu kéo người trong lòng.

Nhưng không ngờ còn chưa thổ lộ xong lời thâm tình đã bị nữ tu váy trắng ngắt lời.

Nữ tu váy trắng nghe những lời khép nép, thấy cái tay kia lại quấn lên, chút dịu dàng cuối cùng biến mất sạch.

Nàng ta không hề che giấu sự chán ghét, hỏi lại: “Cố gắng ư?”

“Ngươi chỉ là tán tu nhất giới, dựa vào đâu mà đòi cố gắng, mà cố gắng thì có tác dụng gì?”

“Ngươi chỉ có tư chất Tam linh căn, lại không có kỹ năng đặc biệt nào, kiếm được bao nhiêu linh thạch kia chứ?”

“Bình thường mua đan dược tu luyện cũng đã phải dè xẻng rất lâu, chứ đừng nói mua một động phủ thuộc về bản thân ở Thần Kinh này.”

“Ngươi có thể cho ta cái gì?”

“Năm nay ta đã một trăm tuổi rồi, không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa, nếu như còn tiếp tục đi theo ngươi thì không có khả năng ngưng kết Kim Đan.”

“Mà đi theo ‘Liễu tiền bối’, cho dù chỉ là một thiếp thất cũng có cơ hội tiến vào Kết Đan cao hơn!”

Nữ tu váy trắng liên tục cười lạnh, nhìn nam tu ăn nói khép nép càng thêm chán ghét.

Lúc này, nàng ta không khỏi nghĩ lại lúc trước nhìn trúng đối phương ở điểm nào mà lại ở bên cạnh một nam tu vô dụng như vậy, phí hoài mấy chục năm thanh xuân quý giá.

“Liễu…”

Sự tuyệt tình của nữ tu váy trắng giống như đâm thanh kiếm sắc bén vào tim nam tu giản dị, làm hắn ta tái mặt không biết trả lời lại thế nào.

Đặc biệt là khi nghe người kia nhắc tới “Liễu tiền bối”, càng làm hắn ta không biết giữ người kia lại thế nào.

Liễu tiền bối này là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn là trưởng lão của tông môn có một Nguyên Anh, quyền cao chức trọng, thực lực cao cường.

So sánh với người kia thì hắn ta chỉ là một con kiến mà thôi.

“Hừ!”

“Chúng ta kết thúc rồi, sau này tự giải quyết cho tốt đi!”

Trong lúc nam tu giản dị đang ngây người thì nữ tu váy trắng đã giật ống tay áo lại, xoay người đi đến cuối hành lang, không hề do dự.

Trong lòng người phụ nữ này, nam tu giản dị đã bị dán nhãn “vô dụng”, không thích hợp ở bên nhau lâu dài.

Cho dù miễn cưỡng chấp nhận, sau này sinh con ra cũng sẽ trở thành tu sĩ ở tầng chót của Tu Tiên Giới.

Cực khổ cả đời, kết quả vẫn là công dã tràng.

Mà nếu gả cho Kim Đan tiền bối, cho dù bản thân không thể thăng cấp Kim Đan, nhưng con sinh sinh cũng sẽ ưu tú hơn, có thể hưởng thụ nhiều tài nguyên của Tu Tiên Giới hơn.

Nữ tu váy trắng đã qua cái tuổi ‘có tình uống nước cũng no bụng’, mà quen với suy nghĩ tìm chỗ dựa cho hiện tại hơn.

Cái gọi là “tình cảm”, ở trước tài nguyên không đáng nhắc tới.

“Sao trước kia lại nhìn trúng hắn ta vậy không biết?” Nữ tu váy trắng vừa đi vừa có hơi hối hận nghĩ như vậy.

Thanh xuân quý giá và vẻ bề ngoài là của hồi môn đáng giá nhất của nữ tu, theo thời gian trôi đi sẽ nhanh chóng giảm giá trị.

Nàng ta rất hối hận bản thân đã lãng phí mấy chục năm thanh xuân quý giá.

Nam tu giản dị còn đứng như trời trồng, đang định đuổi theo thì bị vệ sĩ của Phi Tuyết cản lại, kéo ra ngoài.

Hắn ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nữ tu váy trắng đi xa, hoàn toàn không thể tin được.

Nữ tu hồn nhiên tốt bụng trước kia vì sao lại biến thành như vậy?

Năm mươi năm trước hai người vừa gặp đã thương, kết làm đạo lữ, sau đó cùng nhau đi khắp Thần Kinh.

Lúc ấy, nữ tu váy trắng chỉ có tu vi Luyện Khí đỉnh phong.

Là hắn ta âm thầm trả giá, ăn mặc cần kiệm gom đủ linh thạch mua được ‘Trúc Cơ đan’ đối phương mới thành công lên Trúc Cơ.

Mà sau đó, hắn ta vẫn luôn hết lòng hết dạ đối xử tốt với người kia, dành thứ tốt nhất cho đối phương, tuy nhiên theo thời gian dần trôi, hai người vẫn càng lúc càng xa cách.

Nam tu giản dị không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Là mình quá vô dụng ư?

Hay là đã gặp sai người?

Hoặc là thói đời này sai rồi?

Trong lúc nam tu giản dị bị kéo ra ngoài vẫn luôn nhìn theo hướng nữ tu váy trắng bỏ đi, giống như muốn mãi mãi ghi tạc cảnh này vào lòng.

Hắn ta đưa tay ra, như đang cố gắng bắt lấy chút gì đó, nhưng lại nhận ra cuối cùng vẫn chỉ là công dã tràng.

“Có lẽ suốt cuộc đời chúng ta, đều đang học hai chữ… Buông tay.”

Giây cuối cùng trước khi rời khỏi lầu các, nam tu giản dị bỗng nhiên thấm thía câu nói này. …

“Lại là một đôi đạo lữ bị hiện thực chia rẽ!”

“Đời người vô thường, lòng người không già.”

Trương Tử Bình ngồi ở đối diện than thở.

Hắn ta nói xong lắc đầu, giống như đã thấy nhiều nên quen, cầm bình rượu lên uống một hớp linh tửu, ngược lại trông rất cởi mở.

“Mỗi một tu sĩ đều có lựa chọn riêng của mình.” Lưu Ngọc trả lời ba phải, cầm ly lên nhấp một ngụm rượu.

Theo hắn thấy thì bây giờ có rất nhiều tu sĩ trông có vẻ như lựa chọn lý trí, nhưng sau đó vẫn không thể dứt khỏi ảnh hưởng của bản năng huyết mạch.

Ví dụ như hai tiểu bối Trúc Cơ vừa rồi.

Giống đực thích nhiều vợ, giống cái thích kẻ mạnh.

Đây là bản năng của đa số sinh linh chứ không chỉ riêng con người.

Bản năng khắc sâu trong mạch máu, khiến cho sinh linh sau khi trưởng thành sẽ vô thức muốn sinh sản đời sau, truyền lại huyết thống.

Kể cả tu sĩ cũng không thể thoát khỏi loại ảnh hưởng này.

Xuất phát từ bản năng, bình thường giống cái sẽ chọn giống đực mạnh mẽ hơn làm đối tượng giao phối và sinh sản.

Như thế mới có thể sinh ra đời sau ưu tú hơn, nhằm giúp cơ hội có con nối dõi lớn hơn.

“Mạnh” thể hiện trên con người không chỉ là trên thân thể, mà còn bao gồm vẻ bề ngoài, học thức, địa vị, tiền tài và tài nguyên, v. v… đều là những yếu tố có lợi cho việc để lại huyết thống.