Chương 1719 Đấu pháp thắng thua, trải nghiệm thanh lâu(2)
Bình thường Trác Mộng Chân rất ít khi tức giận, vẫn luôn giữ tâm trạng không tệ, lúc này người đẹp tức giận rồi, lại có một phen phong tình khác lạ.
“…”
Lưu Ngọc nhìn cảnh này mà lòng rung động, cảm thấy hình như di chứng của công pháp lại có xu hướng tái phát.
“Đúng là đã cách lần điều hòa âm dương trước rất lâu, cũng đến lúc di chứng tái phát rồi.”
“Thảo nào…”
Trong lòng hắn hiện lên suy nghĩ này, lập tức mấp máy môi truyền âm cho nữ tu đang tức giận trước mặt.
Sau đó, Lưu Ngọc đi một mạch đến chỗ Trương Tử Bình đang chờ ở đằng xa không quay đầu lại.
Đoạn thần thức truyền âm kia đại khái là nói sẽ không qua đêm bên ngoài, trước khi màn đêm buông xuống sẽ trở về phủ.
Kêu Trác Mộng Chân rửa mặt chải đầu ngoan ngoãn chờ mình, tối nay sẽ ‘giao lưu’ kinh nghiệm tu luyện thâu đêm suốt sáng.
“Hừ!”
Trác Mộng Chân thấy đối phương vẫn ung dung bỏ đi thì hừ lạnh, đôi mắt đẹp sáng ngời hiện lên tủi thân và bất lực.
Đúng vậy, nàng không có danh phận gì, có tư cách gì mà quản lý đối phương kia chứ?
“Hầy”
Trác Mộng Chân đứng ngây người ở đó thở dài thườn thược, gương mặt hiện lên vẻ cô đơn, cuối cùng vẫn quay về phòng.
Nàng nhớ lại truyền âm trước khi Lưu Ngọc đi, sắc mặt mới thoáng đẹp hơn một chút.
Nàng quyết định rồi, đến lúc đó nhất định phải kiểm tra xem đối phương có tiếp xúc thân mật quá mức với nữ tu nào khác ngoài mình hay không.
Thứ gì đó có ở trong trạng thái phấn khởi hay không.
Nếu thật sự xuất hiện tình trạng ủ rũ, Trác Mộng Chân sẽ bỏ đi, một mình lang bạc khắp Trung Vực.
Tuy rằng bây giờ nàng dựa dẫm rất nhiều vào Lưu Ngọc, nhưng người có thể tu luyện đến Kim Đan trung kỳ đều là thiên tài trong các môn phái, nàng cũng có lòng tự trọng.
Trên vấn đề nguyên tắc, nàng sẽ không thuận theo vô điều kiện, không vui cũng sẽ thể hiện ra để đối phương biết.
Còn mấy nữ tu trước nàng, vậy chỉ có… …
“Lộp cộp!”
Rời khỏi phủ của Trương gia, hai người chậm rãi hòa vào dòng người trên đường lớn ở Thần Kinh.
Sau khoảng nửa khắc, hai người đi vào một con phố tràn ngập tiếng phụ nữ cười nói, cuối cùng dừng bước trước một tòa lầu treo đầy đèn lồng đỏ thẫm.
“Phi Tuyết các.”
Lưu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thấy ba chữ to trên bảng hiệu, chỉ nhìn tên thôi đã biết đây là chốn mua vui rồi.
“Bình công tử, cả năm nay không thấy công tử ghé thăm, đúng là khách ít đến nha!”
“Mời vào, mời vào, phục vụ của Phi Tuyết các bọn ta chắc chắc không làm Tử Bình công tử thất vọng!”
Người tu tiên đã gặp là không quên, tú bà trang điểm đậm nhìn thấy Trương Tử Bình mắt lập tức sáng rực, cười tươi rói nhiệt tình chào hỏi.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm nữa.”
“Nhanh chóng sắp xếp một nhã gian rồi lên đồ ăn, gọi các cô nương tới ngay luôn đi.” Trương Tử Bình xua tay, không hề khách sáo nói.
Trông hành động và lời nói của hắn ta rất tự nhiên, rõ ràng là khách quen của chỗ này, rất quen thuộc các bước.
“Vâng, vâng, vâng.”
“Bình công tử mau vào đi.”
Tú bà nhìn như tầm thường này vậy mà cũng có tu vi Kim Đan kỳ, rõ ràng biết bối cảnh của Trương Tử Bình nên đích thân ra đón tiếp.
Trương Tử Bình hỏi ý Lưu Ngọc, cuối cùng hai người vào một nhã gian gần cửa sổ, lúc này tú bà mới rời đi.
Không lâu sau, thị nữ mặc áo váy màu trắng mỏng, đeo khăn che mặt màu trắng mang linh thực sắc hương vị đều đầy đủ lên.
Chỉ vẻn vẹn một lúc ngắn ngủi đã mang lên ba mươi sáu đĩa linh thực bày lên bàn.
Chưng, xào, luộc, hầm, bay trên trời hay bơi dưới biển đều có đủ, bao gồm các loại khẩu vị như cay nồng và thanh đạm.
Ngoài ra, còn có bốn bình linh tửu óng ánh như ngọc.
“Trên đời này có vô số kẻ cầu tiên vấn đạo, nhưng từ xưa đến nay mấy ai có thể bất hủ vĩnh hằng?”
“Sau thời Trung Cổ càng chưa từng có Luyện Hư đại năng ra đời.”
“Cho nên, người sinh ra trên đời, lúc được hưởng thụ thì phải tận hưởng lạc thú trước mắt.”
“Nào, Cổ Thành đạo hữu, uống cạn ly này đi!”
Trương Tử Bình nhìn đầy bàn linh thực sắc hương vị đầy đủ tâm trạng rất tốt, nói một đống lý do biện hộ rồi rót linh tửu nâng chén.
“Nói có lý, cạn ly.”
Lưu Ngọc cụng ly với đối phương, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tuy rằng hắn không quá đồng ý với lý do biện hộ kia nhưng nhìn thấy cả bàn linh thực và linh tửu tam giai là có thể thấy đối phương coi trọng mình cỡ nào, đương nhiên không thể không nể mặt.
Linh tửu vừa vào bụng lập tức biến thành một luồng linh khí thuần khiết lan ra khắp người.
Tuy nhiên, trong người Lưu Ngọc có ba đạo tề tu mạnh mẽ, chút linh khí này đương nhiên không là gì đối với hắn.
Không cần vận chuyển công pháp đã bị thân thể hấp thu toàn bộ.
Cứ như một giọt nước rơi vào biển cả, nhanh chóng bị tiêu hóa sạch sẽ.
“Phi Tuyết các này làm việc càng ngày càng chậm chạp, nãy giờ mà nữ tu giúp vui còn chưa tới.” Trương Tử Bình uống mấy ly linh tửu mặt đã hơi đỏ ửng phàn nàn.
Sau vài ly, hai người cũng thân hơn đôi chút, nữ tu giúp vui còn chưa đến đã thưởng thức linh thực và linh tửu bắt đầu trò chuyện trên trời dưới đất trước.
Ví dụ như vụ tai tiếng của thiên kim thế gia nào đó, vận may của vị Chân Quân lúc còn trẻ nào đó, cùng với vài chuyện thú vị ở Trung Vực.
Trên chiến trường, Trương Tử Bình cũng xem như sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn, nhưng vừa vào thanh lâu này đã trở thành dáng vẻ ‘tiên nhị đại’ tiêu chuẩn.
Khác biệt lớn như vậy làm Lưu Ngọc âm thầm than thở.
Tuy nhiên, hắn cũng rất có hứng thú với mấy tin đồn thú vị, thường xuyên xen vào vài câu, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Lưu Ngọc vẫn luôn chú ý tới mối quan hệ giữa thế gia, tông môn thánh và Đại Càn, đi lại trong Trung Vực khó tránh phải qua lại, nói không chừng có thể dùng được.
Mà với xuất thân của Trương Tử Bình ở Trương gia, rõ ràng rất dễ tiếp xúc với những tin tức này, đôi khi còn đáng tin cậy hơn mình đích thân tìm hiểu.
Một người nói một người nghe, còn có cả bàn linh thực làm bạn.
Trong tình trạng hai bên đều có ý làm thân thì chỉ một lúc sau cả khách lẫn chủ ai nấy đều vui, giống như bạn bè nhiều năm không gặp vậy.
Lúc hai người đang nói đến hăng hái thì đột nhiên bị tiếng ồn dưới lầu ngắt ngang.
“Hửm?”
Lưu Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn qua cửa sổ nhỏ xuống dưới lầu.
Cửa sổ ở Phi Tuyết các có trận pháp bảo vệ, trong phòng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không thể nhìn thấy.
Trên đường nhỏ ở lầu một, hai tu sĩ Trúc Cơ một nam một nữ đang lôi lôi kéo kéo.
“Tuyết Nhi, đừng rời khỏi ta mà!”
“Ta sẽ hết lòng hết dạ đối xử tốt với nàng, thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, chăm sóc nàng cả đời…”
Nam tu Trúc Cơ có bề ngoài bình thường, quần áo mộc mạc, trông cũng không giàu có đang kéo tay áo một nữ tu, đau khổ níu kéo.
Nữ tu làm nam tu giản dị kia không thể quên được có nhan sắc hạng nhất, mặc váy áo màu trắng lộ vai, hiện ra thân thể uyển chuyển, mềm mại.