← Quay lại trang sách

Chương 1722 Không hợp nhau(2)

Bốn bàn tay mềm mại như không xương bắt đầu sờ mó khắp người hắn ta.

Giống như ẩn chứa ma lực nào đó, dễ dàng kích thích ‘bản năng dã thú’.

“Hít hà!”

Không lâu sau, sắc mặt Trương Tử Bình thay đổi, ánh mắt bừng lên ngọn lửa dục vọng, bắt đầu có hơi xao động.

“Cổ Thành đạo hữu à, tiếp đãi không chu đáo rồi.”

“Tử Bình có ‘việc gấp’ cần xử lý, xin phép vào phòng trước, đạo hữu…”

Trương Tử Bình bị khơi dậy hứng thú, nở cười ‘đen tối’ rồi đứng dậy, chắp tay thoải mái nói.

“Cổ mỗ hiểu mà, Tử Bình đạo hữu cứ tự nhiên.” Lưu Ngọc cười hiểu ý, thuận miệng đáp.

Hắn cũng đang trái ôm phải ấp, tuy rằng không gấp gáp khó kiềm chế nổi như đối phương, nhưng cũng không định giả vờ làm người đứng đắn.

Đối với loại chuyện này, Lưu Ngọc luôn tuân thủ theo nguyên tắc không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm.

“Đi trước nhé!”

Trương Tử Bình nói xong ôm hai nữ tu xinh đẹp bước nhanh vào nhã gian kế bên để tiện làm việc.

Bóng ba người nhanh chóng biến mất.

Hai nữ tu giúp vui mà Lưu Ngọc chọn thấy vậy như được cổ vũ, tay chân cũng bắt đầu trở nên không đứng đắn.

Dường như bọn họ muốn thử giới hạn cuối cùng của hắn, xem có thể sờ đến ‘chỗ hiểm’ hay không.

“Hửm?” Lưu Ngọc khẽ cau mày, nhìn sang bằng ánh mắt nghiêm nghị.

“Xin lỗi, tiền bối tha tội, nô gia không cố ý!” Hai nữ tu giúp vui hoảng sợ, lập tức ngừng tay, nói xin lỗi rồi cẩn thận trở lại trạng thái lúc đầu.

Các nàng làm nghề này quan trọng nhất là biết nhìn mặt đoán ý, nhìn những chi tiết nhỏ suy đoán khách thích cái gì và không thích cái gì.

Dù sao thì tu sĩ có thể tới ‘Phi Tuyết các’ tiêu tiền thường là tiền bối, cao nhân, hoặc là người có bối cảnh lớn.

Lỡ như chọc giận tiền bối, trong cơn nóng giận bị gã thuận tay đánh chết, mà chết là hết rồi.

Lưu Ngọc thấy hai người yên phận rồi mới dời mắt.

Ở nhà vẫn còn một Trác Mộng Chân đang chờ, hắn vẫn chưa quên điều này.

Tuy rằng hai nữ tu trước mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng có chỗ đáng thưởng thức, nhưng nói chung vẫn không sạch sẽ.

Sao có thể so được với nữ tu Kim Đan xuất thân từ tông môn lớn.

Hơn nữa Trác Mộng Chân xuất thân từ Hợp Hoan Môn cho nên hiểu biết về mặt này cũng không hề kém cạnh bọn họ, gần đây cũng rất ngoan ngoãn.

Với hiểu biết của Lưu Ngọc về nàng, thì tuy rằng bây giờ trông Trác Mộng Chân dịu dàng và ngoan ngoãn, nhưng nếu mình thật sự có tiếp xúc quá mức với nữ tu thanh lâu thì e là nàng sẽ không thể chấp nhận.

Đến lúc đó, có lẽ sẽ giận dỗi chạy trốn mất.

Chỉ so giá trị thì hai nữ tu thanh lâu Trúc Cơ kỳ đương nhiên không thể so sánh với Trác Mộng Chân, Lưu Ngọc rất rõ mình nên lựa chọn như thế nào.

Hai người đã cùng nhau vượt qua Hoành Đoạn sơn mạch, đối phương trưởng thành vô cùng nhanh chóng, đã có thể giúp hắn xử lý một vài chuyện.

Ví dụ như bán ra một ít đan dược, xử lý mấy việc lặt vặt hằng ngày, chưa từng có sai lầm gì.

Cộng thêm ‘giọt máu đầu tiên’, đủ loại nhân tố chồng lên nhau khiến Trác Mộng Chân vẫn có địa vị trong lòng Lưu Ngọc.

Hắn cũng không còn tự do thoải mái như trước nữa.

Dù sao thì cũng đã đến Trung Vực, không có chỗ dựa nào, đây là sự giúp đỡ duy nhất mà hắn có thể tin tưởng lúc này.

Từ lúc xác nhận quan hệ, rồi phát triển khi đến Thần Kinh Thành đã qua mấy chục năm, hai người hiểu rõ đối phương.

Trước mắt, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tích cực, không nên phá hỏng cục diện trước mắt, đặc biệt là chỉ vì hai nữ tu thanh lâu.

Lưu Ngọc vẫn có thể đong đo bên nào nặng, bên nào nhẹ.

Hắn hưởng thụ hai nữ tu giúp vui hầu hạ, thưởng thức vũ nữ nhảy múa xinh đẹp động lòng người, lắng nghe tiếng đàn như nước chảy qua cầu.

Trong lúc múa hát, Lưu Ngọc cũng dần dần thả lỏng tâm trạng vẫn luôn căng thẳng.

“Ưm, a!”

Bỗng nhiên, trong nhã gian bên cạnh vọng ra vài âm thanh không thể miêu tả giữa nam và nữ, phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp.

Cũng không biết bắt nguồn từ ý tưởng gì mà các phòng trong Phi Tuyết các lại không có trận pháp bảo vệ, hơn nữa cách âm còn tệ vô cùng.

Cho dù tiếng đàn có lớn cũng không thể át hết những âm thanh không thể miêu tả kia lại.

Nhưng dù át được giác quan của người tu tiên rất nhạy bén, vẫn có thể tự động bù vào khuyết điểm đó để nghe rõ ràng những âm thanh kia.

Không đến mấy hơi thở sau, hai nữ tu giúp vui ngồi hai bên trái phải Lưu Ngọc mặt mày đỏ bừng, dường như lại hưng phấn.

Ánh mắt hai nàng ta long lanh, vẻ mặt càng thêm quyến rũ, dường như chỉ cần khách ra lệnh một tiếng là có thể tiến hành chuyện phong lưu kia ngay.

“Hôm nay tới đây thôi.” Lưu Ngọc nghĩ vậy xong đứng dậy, không thèm nhìn hai nữ tu giúp vui thêm, bình tĩnh nói.

“Lui ra đi.” Hắn nói xong tùy tiện xua tay, rõ ràng tâm đã quyết định rồi.

“Tuân lệnh.”

“Tiền bối, nô gia cáo lui.”

Hai nữ tu xinh đẹp có hơi tiếc nuối nhưng vẫn không thể không nghe lệnh lui ra.

Lưu Ngọc nhìn trong nhã gian một vòng, dặn vũ nữ vài câu bảo sau khi Trương Tử Bình xong việc thì báo với hắn ta một tiếng, sau đó dứt khoác ra về.

Kẽo kẹt.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, hắn xuất hiện trên lối đi nhỏ trên gác mái, bên tai là tiếng đàn và những âm thanh không thể miêu tả, sau đó hắn biến mất trong chớp mắt.

Báo lại một tiếng chủ yếu cũng là xuất phát từ lễ phép, phòng bên cạnh không có trận pháp bảo vệ, Trương Tử Bình có thể cảm nhận được hắn đã đi rồi.

Tuy nhiên, cùng đến thanh lâu một chuyến, hai bên đều đã đạt được mục đích cho nên có lẽ hắn ta cũng sẽ không quan tâm đến chút chuyện nhỏ này đâu.

Dù sao thì mục đích tới đây là để kéo gần quan hệ hai bên, chứ không phải tới Phi Tuyết các giải trí các nhân.

Lộp cộp.

Lưu Ngọc nghĩ vậy xong thả lỏng tinh thần đi xuống lầu, âm thầm rời khỏi Phi Tuyết các.

Áp lực do bế quan thời gian dài quả thật đã được giải tỏa trong lần đi thả lỏng này.

Hắn hòa vào dòng người trên đường phố, tâm trạng rất thoải mái, chậm rãi dạo bước về phía phủ tạm thời.

Lúc này, nắng chiều vẫn chưa tắt hẳn, bóng tối dần dần bao trùm khắp nơi.

Trên đường phố, tu sĩ lạnh nhạt đi lại vội vàng.

Thần Kinh Thành Phồn hoa hưng thịnh, thái độ giữa các tu sĩ còn lạnh nhạt hơn giữa các địa vực.