← Quay lại trang sách

Chương 1723 Không hợp nhau(3)

Phóng mắt nhìn lại, cả tòa Tiên Thành có vẻ lạnh lẽo vô tình, không hề có chút ấm áp nào.

Phía dưới vẻ ngoài phồn hoa ở Càn Đình này là tông môn và thế gia độc chiếm tầng trên, lũng đoạn phần lớn tài nguyên, làm tán tu thậm chí là những thế lực tu sĩ nhỏ không thở nổi.

Coong, coong, coong.

Giờ Tuất, tiếng chuông du dương vọng lên vang dội, truyền khắp mỗi một góc ở Tiên Thành phồn hoa.

Nhưng đa số tu sĩ trên đường phố không ai có cảm xúc gì, vẻ mặt vẫn chết lặng và lạnh nhạt như thường lệ.

Bọn họ vốn không rảnh thưởng thức một phần tốt đẹp này.

Kéo theo một bộ phận tu sĩ đã sinh sống ở đây mấy chục, mấy trăm năm thậm chí lâu hơn nhưng vẫn có vẻ không hòa hợp với nơi này, giống như chỉ là một vị khách qua đường.

Nếu như đặt tu sĩ với vẻ mặt lạnh nhạt, chết lặng trên đường phố bên cạnh khối kiến trúc đồ sộ, khí thế và Tiên Thành phồn hoa cường thịnh không hiểu sao sẽ có cảm giác tương phản rất mạnh!

“Tuy Tiên Thành rất tốt, nhưng chung quy vẫn chỉ là chốn về của một số rất ít tu sĩ.”

“Đối với Thần Kinh Thành, phần lớn tu sĩ đều chỉ là khách qua đường bình thường, một con kiến góp một viên gạch cho nơi này mà thôi.”

“Cần gì phải để ý tới suy nghĩ của một con kiến kia chứ?”

Lưu Ngọc lắc đầu ngao ngán nhìn cảnh này, trong lòng bùi ngùi.

Một mình đi vào Trung Vực, không có bất kỳ chỗ dựa nào, ở nơi tu sĩ cấp cao nhiều như mây như Thần Kinh Thành, hắn còn không phải là một trong muôn vàn con kiến hay sao?

Lương viên tuy tốt, nhưng chẳng phải quê hương ta!

*Lương viên là nơi được vua Lương Tiêu thời Tây Hán xây dựng để tiếp khách, chiêu mộ văn nhân đến ca hát, nghe nói mặt trăng ở Lương viên là đẹp nhất trên đời. Câu này ngụ ý dù nơi đó có tốt đến mấy cũng không bằng quê nhà.

Lưu Ngọc không thể không thừa nhận, lúc này hắn khá nhớ những ngày tháng ở trong tông môn.

Dù sao thì việc kinh doanh trong một trăm mấy chục năm trước đây đều ở trong phạm vi thế lực của tông môn.

Mà sau khi đến Thần Kinh, mọi thứ trở về điểm xuất phát, phải bắt đầu lại từ con số không.

Bị hạn chế đủ bề không được thoải mái, không lúc nào được tự do!

Lưu Ngọc lắc đầu thu hồi ánh mắt, trở thành một trong những tu sĩ hối hả trên đường, bước nhanh về phía chỗ ở tạm thời. …

Ầm ầm ầm.

Trận pháp trong phủ mở phát ra tiếng vang nặng nề rất nhỏ.

Lưu Ngọc cất lệnh bài bước vào trong, đưa mắt nhìn một vòng.

Bên trong phủ rộng lớn trống rỗng và rất yên tĩnh, không nhìn thấy một bóng người.

Chỉ có phòng của đệ tử thân truyền Trương Diệc là còn sáng đèn, có lẽ là còn đang tu luyện hoặc là đọc điển tịch gì đó.

Cũng là ‘tiên nhị đại’ nhưng bởi vì hoàn cảnh lớn lên khác nhau dẫn theo tính cách và tác phong cũng khác nhau như trời với đất.

Ví dụ như Trương Diệc, từ nhỏ lớn lên ở sáu châu An Nam, được kỵ ông nội dẫn theo bên cạnh dạy dỗ.

Hắn ta được nếm trải khó khăn của cuộc sống từ rất sớm, hiểu bất cứ tài nguyên tu luyện nào cũng không dễ có được.

Cho nên tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng lại không có tác phong bê tha như phần lớn ‘tiên nhị đại’ thường gặp, hắn ta tu luyện rất khắc khổ, cũng không có thói hư tật xấu được nuông chiều từ bé.

“Tốt lắm.”

Lưu Ngọc thấy vậy hài lòng gật gù, đi men theo con đường nhỏ trải đá xanh về phía căn phòng của Trác Mộng Chân ở phía sau.

Không lâu sau, hắn nhìn thấy một căn phòng cổ kính.

Xung quanh tối đen chỉ có trong phòng là còn ánh đèn le lói.

Trận pháp trong phòng không mở, cửa gỗ để hé, không đóng kín, rõ ràng là cố ý chờ cửa.

Lưu Ngọc thấy vậy cười khẽ, tiếp tục đi về phía trước.

Kẽo kẹt.

Lưu Ngọc nhẹ tay mở cửa gỗ, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Dưới ánh đèn mông lung, hắn vừa nhìn vào đã trông thấy một bóng người xinh đẹp ngồi đưa lưng về phía cửa phòng trước bàn trang điểm.

Lúc này, Trác Mộng Chân đã thay sa y mỏng màu đen.

Da thịt trắng trẻo mịn màng bên dưới lớp sa y màu đen cộng thêm ánh nến mờ ảo làm tăng thêm vài phần xinh đẹp và bí ẩn.

Cho dù vẫn chưa làm gì cũng có thể tác động đến vô số ánh mắt của nam tu.

Dưới tầng sa y như ẩn như hiện kia giống như có vô vàn tốt đẹp và kiều diễm, làm người ta không nhịn được suy nghĩ miên man, muốn xốc lên tìm tòi rốt cuộc bên dưới có gì.

Trác Mộng Chân nghe tiếng, không cần đoán cũng biết là ai, nàng tao nhã đứng dậy quay đầu lại.

Đôi mắt trong veo xinh đẹp rõ ràng ẩn chứa oán trách.

Nàng bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc, một tay đặt trên ghế, đôi mày đẹp được vẽ tỉ mỉ nhíu lại, không nói lời nào, rõ ràng là đang tức giận.

Tuy rằng Trác Mộng Chân không vui nhưng vẫn ăn diện lộng lẫy một phen.

Lưu Ngọc nhìn làn da trắng nõn mịn màng dưới sa y màu đen và hai ngọn núi dường như giơ tay ra là có thể chạm tới kia, cảm giác di chứng của công pháp lại có xu thế phát tác.

Không thể không nói, ở chung lâu như vậy đối phương vô cùng hiểu sở thích của hắn.

Cả cách ăn mặc lẫn trang điểm đêm nay đều vô cùng hợp với thẩm mỹ của hắn.

Lưu Ngọc thấy đối phương không nói gì, đương nhiên hiểu nguyên nhân, lập tức đánh ra một luồng pháp lực đóng cửa phòng lại, bước nhanh tới ôm chầm lấy người kia vào lòng.

Phải nắm chặt phần tốt đẹp này mới được, tham khảo ‘Âm Dương đại đạo’ một cách thật tỉ mỉ để giảm bớt di chứng công pháp mới được.

“Hừ!”

Trác Mộng Chân đẩy hắn ra, nhưng sức lực rất nhỏ vốn không thể chống lại đôi tay to mạnh mẽ kia.

Cuối cùng, nàng chỉ đành hừ lạnh tỏ vẻ khó chịu, rồi ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực dày rộng của hắn.

Nhưng bỗng nhiên Trác Mộng Chân ngửi được hai mùi son phấn mà nữ tu thường dùng trên người Lưu Ngọc.

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, đôi mắt lóe lên sát khí.

“Không được!” Trác Mộng Chân thực sự khó mà chấp nhận được khi ngửi thấy mùi hương kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, kiên quyết muốn trốn khỏi cái ôm ấp của người kia.

“Chàng có cùng với nữ tu thanh lâu…” Nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương, không hề cố kỵ hỏi thẳng, giọng nói vô thức ẩn chứa lạnh lùng.

“…” Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn nàng, không giải thích mà chỉ khẽ lắc đầu.

Đồng thời âm thầm than thở rằng Trác Mộng Chân thật sự khác với những nữ tu mà trước kia hắn từng chạm qua, Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên cũng không quản được hắn như vậy.