← Quay lại trang sách

Chương 1737 Nhẫn màu đỏ (2)

Đặt đủ Linh Thạch quanh hai cây hạt giống Linh Thảo ngàn năm, sau đó rời khỏi thế giới Tiên Phủ.

“Ầm.”

Nguyên thần trở về thân thể, linh áp quanh người Lưu Ngọc tăng cao, trong thời gian một hai hơi thở đã hồi phục về mức độ như bình thường.

“Kế tiếp là chờ đợi, cần thời gian để Linh Thảo được ủ chín. Nghi thức gia nhập Bố Y Minh sắp diễn ra rồi, còn có nhiệm vụ đầu tiên nữa. Ngoài tu luyện hằng ngày thì còn phải hỏi thăm tin tức của ‘Thanh Dương công’, phải đi ra ngoài nhiều hơn, dạo một vòng các cửa hàng bán công pháp thăm dò tin tức ở Trung Vực.” Lưu Ngọc gõ ngón tay, ánh mắt lóe lên, suy nghĩ gần đây cần làm gì. …

Vạn Tiên sơn, linh sơn tứ giai trung phẩm.

Cách Tầm Dương thành về phía Đông hai trăm dặm hơn là đại bản doanh của ‘Bố Y Minh’, xem như có chút tiếng tăm ở Giang Châu.

Đặc biệt là trong quần thể tán tu càng có tiếng tăm lừng lẫy.

Trong núi linh khí nồng đậm, có hơn mấy trăm tọa độ linh khí lớn nhỏ, cho nên Bố Y Minh đặc biệt xây dựng rất nhiều động phủ có mật độ linh khí khác nhau cho những tán tu có lai lịch trong sạch sử dụng, cũng xem như một phần tài nguyên ổn định.

Bởi vì tiền thuê rẻ cho nên rất nổi tiếng trong nhóm tán tu, mỗi năm hấp dẫn không ít tán tu tới đây thuê để tu luyện.

Vù vù vù.

Ánh sáng màu xanh cắt ngang chân trời, từ đằng xa Lưu Ngọc đã trông thấy ‘Vạn Tiên sơn’ nguy nga bàn bạc và dãy kiến trúc san sát nối tiếp nhau. Bên trong người đến người đi tấp nập, nhiều người trải thảm ngay ngắn trật tự trong chợ tự phát của các tán tu.

Theo khoảng cách dần dần đến gần, đủ các tiếng rao hàng truyền vào tai, rất có hương vị phố phường nơi phàm nhân.

Có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt với tán tu ở Thần Kinh Thành, hầu hết tán tu ở đây ai cũng tươi cười, không chết lặng và căng thẳng như ở bên kia. Được ‘Bố Y Minh’ che chở, bọn họ tạm thời quên đi áp lực, cuối cùng có thể thở phào một hơi.

“Cổ Thành đạo hữu.” Quách Phá Vân nhìn thấy tia sáng quen thuộc xuất hiện, xác định không nhận nhầm khí tức này thì biến thành tia sáng vàng nhanh chóng đi tới đón, nhiệt tình chào hỏi.

“Quách đạo hữu.” Ánh sáng tắt, hiện ra Lưu Ngọc mặc đồ đen dáng người cao lớn, chắp tay với đối phương.

Hai người trò chuyện đôi câu, Quách Phá Vân dẫn Lưu Ngọc bay lên đỉnh núi, cuối cùng dừng lại trước một đại điện trang nghiêm.

“Quần Tiên điện. Không ngờ dã tâm của Bố Y Minh thật không nhỏ.” Lưu Ngọc vừa thấy ba chữ trên bảng hiệu trong lòng bỗng lên suy nghĩ như vậy, đi theo Quách Phá Vân vào trong điện.

Vì mới đến, hắn lo vô tình va chạm tu sĩ Nguyên Anh cho nên không thả ra thần thức để dò la tình hình.

Từ xa đã loáng thoáng trông thấy có không ít người đứng trong điện.

Lưu Ngọc bước qua ngạch cửa, nhìn một vòng.

Chỉ thấy trong Quần Tiên điện có hai mươi mấy tu sĩ chờ sẵn đã lâu, bọn họ nói chuyện cực khẽ, khiến cho trong điện rất yên tĩnh. Thấy hai người vào, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lại, ánh mắt mang theo tìm tòi và nghiền ngẫm.

“Tu sĩ Kim Đan?” Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, căn cứ vào linh áp và khí tức mà những người này tự nhiên phát ra, nhanh chóng đoán ra tu vi của họ.

“Nhìn hành động và lời nói của những người kia, đa số không giống tu sĩ của Bố Y Minh. Chẳng lẽ giống như mình, cũng là nhóm tu sĩ tham gia nghi thức nhập minh? Cũng đúng, tuy rằng thực lực ở cảnh giới Kim Đan cũng rất cao nhưng dù sao Bố Y Minh cũng được xem như thế lực nổi tiếng và có uy tín, không thể nào vì một mình hắn mà tổ chức một lần nghi thức nhập minh được.” Lưu Ngọc tập trung quan sát vị trí tu sĩ đứng trong điện, lập tức hiểu ra điểm này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như tổ chức nghi thức nhập minh cho một mình hắn thì quá phô trương rồi, không phù hợp với tác phong trước giờ của hắn.

Hai người đứng vào một góc, Quách Phá Vân nhanh chóng giải thích, chứng minh suy đoán của Lưu Ngọc.

“Những đồng đạo này xem như là tán tu tinh anh có tên có họ, thực lực ở cảnh giới Kim Đan cũng thuộc hàng đầu cho nên mới có thể trực tiếp trở thành thành viên cốt cán của bản minh.” Quách Phá Vân dùng thần thức truyền âm, kể sơ về tình hình trong Bố Y Minh, thỉnh thoảng nhắc đến lai lịch và thực lực của các tu sĩ.

Có thể sau này sẽ hợp tác với nhau làm nhiệm vụ, cho nên hiểu biết sơ về nhau cũng rất cần thiết.

“Ừm.” Lưu Ngọc nghe vậy khẽ gật đầu, lơ đãng nhìn trong điện một vòng, chờ nghi thức bắt đầu. …

Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi qua từng phút từng giây, chớp mắt đã qua hơn nửa canh giờ. Trong điện càng lúc càng có nhiều tu sĩ, số lượng dần lên đến khoảng năm mươi người.

Tuy nhiên, số lượng tu sĩ gia nhập vào minh chỉ có khoảng ba mươi người.

Bình thường nếu muốn trở thành thành viên trung tâm của Bố Y Minh thì phải được một thành viên trung tâm bảo đảm mới có tư cách gia nhập.

Cho nên chỉ có hai mươi người, số còn lại là người bảo đảm.

“Ôi chao?” Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc giật mình nhìn ra ngoài điện.

Bằng trực giác nhạy bén, hắn cảm nhận được rất rõ có một luồng linh áp cực kỳ mạnh xuất hiện, đồng thời dùng tốc độ kinh người tới gần Quần Tiên điện.

Gần như chỉ trong một giây, luồng linh áp kia đã vào đến điện.

Một lão giả khuôn mặt hiền từ, mặc trường bào màu lam nhạt, đột ngột xuất hiện trên chủ vị giữa Quần Tiên điện.

“Nguyên Anh chân quân!” Lưu Ngọc giật mình, nhanh chóng phán đoán tu vi của người mới đến.

Đồng thời, hắn cũng thầm chửi đổng lên, đám ‘cao nhân’ này luôn thích đi tới đi lui bí ẩn như vậy nhỉ?

“Nhưng hình như lúc mình đối mặt với các tu sĩ cấp thấp, dường như cũng thích làm như vậy, thể hiện được sự chênh lệch tu vi rất hiệu quả.” Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ như vậy.

“Tham kiến Thanh Thủy trưởng lão!” Linh áp mạnh mẽ chợt lóe rồi biến mất, Kim Đan của Bố Y Minh đã quen, thấy lão giả lam bào đột nhiên xuất hiện lập tức khom lưng hành lễ.

“Tham kiến Thanh Thủy chân quân!” Những tu sĩ tham gia nghi thức nhập minh khác tuy chậm một nhịp nhưng cũng lập tức chào hỏi theo, Lưu Ngọc cũng nằm trong số đó.

“Không cần đa lễ, đám tiểu bối đứng dậy cả đi.” Thanh Thủy chân quân nhấc tay lên, tu sĩ trong điện khom lưng hành lễ được một luồng sức mạnh nâng dậy.

Tiếp theo, ông ta lại chậm rãi nói: “Các vị đang có mặt trên Quần Tiên điện có vẻ rất thành tâm gia nhập bản minh. Từ nay về sau, chúng ta chính thức trở thành ‘đồng đạo’! Bản minh không có nhiều quy tắc rườm rà như tông môn thế gia, chỉ cần tuân thủ mười mấy điều minh quy là được. Thứ nhất…” Thanh Thủy chân quân không có một câu dư thừa, giọng nói già nua uy nghiêm truyền vào tai mỗi tu sĩ trong điện.

Tất cả tu sĩ hiểu rõ quy trình nhập giáo, nhập minh cho nên lập tức lẳng lặng lắng nghe.

“Ta Cổ Thành, tại đây trang nghiêm tuyên thệ, hoàn toàn cắt đứt mọi liên quan đến thánh địa, tông môn thế gia Càn Đình. Tuân theo quy tắc và châm ngôn của bản minh, đối đầu với tất cả kẻ thù của liên minh. Lúc bản minh cần, ta cầm lấy pháp bảo, thể hiện bản lĩnh, bảo vệ…”

Đa số tán tu phản cảm với các quy tắc rườm rà, cho nên nghi thức nhập minh lấy đơn giản làm chính, lúc Thanh Thủy chân quân đọc xong quy tắc cơ bản của Bố Y Minh, bước tiếp theo là tiến hành tuyên thệ nhập minh.

Sau đó ghi chép chi tiết thông tin của từng người giao cho Thanh Thủy chân quân thẩm duyệt tại chỗ.

Dưới sự chủ trì của Thanh Thủy chân quân, nghi thức nhập minh tiến hành đâu vào đấy, không xảy ra sự cố gì, nhanh chóng kết thúc.

Tu sĩ có thể tới đây hôm nay không biết đã bị tra xét thông tin bao nhiêu lần rồi, cho nên đương nhiên không có lý nào không thông qua.