Chương 1736 Nhẫn màu đỏ
Đừng thấy lần nào Lưu Ngọc cũng tỏ ra thuận theo, sau mấy năm ở chung hắn ta biết đối phương là tu sĩ rất có chính kiến.
“Quý minh đã làm đến mức này rồi, nếu như Cổ mỗ còn không đồng ý chẳng phải là không biết điều sao?”
“Cổ mỗ chẳng dám xin, vốn vẫn muốn vậy!” Lưu Ngọc chắp tay nói.
“Tốt lắm!”
“Từ nay về sau, chúng ta chính thức là ‘đồng đạo’ rồi.”
“Cổ Thành đạo hữu, uống cạn ly này đi!”
Quách Phá Vân thấy Lưu Ngọc đồng ý, ánh mắt chợt lóe lên vui mừng, đích thân lấy ấm trà rót đầy hai ly linh trà, nâng ly cười nói.
Chưa dứt lời Lưu Ngọc đã nâng chén, hai người uống cạn ly.
Sắp thuộc về cùng thế lực, đứng cùng trận tuyến nên vô tình quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn.
Đã nói xong chuyện chính, hai người lại giao lưu những tâm đắc trong lúc tu luyện, kể về một vài chuyện thú vị ở Giang Châu, thỉnh thoảng còn cười to.
“Cổ Thành đạo hữu, cáo từ. Sau khi trở về Quách mỗ sẽ lập tức thông báo việc này với ‘Thanh Thủy trưởng lão’. Thiết nghĩ không lâu nữa sẽ thông báo cho đạo hữu tham gia nghi thức nhập minh, sẽ nhanh chóng có nhiệm vụ đầu tiên thôi.” Mãi trò chuyện, đến hoàng hôn lúc nào không hay, Quách Phá Vân buông tách trà, chưa thỏa mãn nói.
Tuy rằng tu vi cao hơn một cảnh giới nhỏ nhưng hiểu biết của đối phương về đạo tu luyện vô cùng sâu sắc, vài vấn đề nhắm trúng vào trọng điểm khiến Quách Phá Vân thu hoạch không nhỏ.
“Quách đạo hữu đi thong thả, Cổ mỗ chờ tin tốt của ngươi.” Lưu Ngọc đứng dậy chắp tay, tiễn người ra tận cửa rồi mới quay về.
Đến đây, hắn xem như chính thức gia nhập ‘Bố Y Minh’, chỉ thiếu mỗi nghi thức nhập minh mà thôi.
“Ngưng Hồn đan.” Lưu Ngọc trở về đình nhỏ, nhanh tay thu dọn trà cụ, nghĩ đến mười sáu cây Linh Thảo vừa vào tay không khỏi sốt ruột.
Lấy được mười sáu cây Linh Thảo , linh dược này đã đủ nguyên liệu để luyện ‘Ngưng Hồn đan’ rồi.
Đồng nghĩa với việc hắn sắp có thể luyện Ngưng Hồn đan, nguyên thần và thần thức lại sắp chào đón thời kỳ tăng trưởng nhanh chóng rồi.
Từ sau khi phạm vi thần thức đạt tới một trăm dặm, cho dù ngày nào cũng tu luyện ‘Tôn Thần diệu pháp’ thì nguyên thần vẫn tăng chậm như rùa bò.
Sau khi thần thức đạt tới một trăm hai mươi dặm, biên độ tăng nhỏ đến khó nhận ra, nếu không chiêm nghiệm kỹ càng thì gần như không cảm giác được.
Có vẻ như một trăm dặm là giới hạn, hễ tu sĩ Kim Đan vượt qua giới hạn này thì cho dù tu luyện thế nào cũng là làm nhiều công ít.
Cho dù tu luyện công pháp thần thức, hễ vượt qua cực hạn là một trăm dặm thì cũng rất khó tiếp tục tăng lên.
Trừ khi tiếp cận nhiều hướng, chẳng những tu luyện công pháp thần thức mà còn cần các loại linh vật hỗ trợ.
Nhưng như vậy thì tốn kém quá nhiều công sức và tài nguyên, không phải chân truyền của tông môn và thế gia lớn thì không làm được.
Lưu Ngọc dựa vào Tiên Phủ, may mắn còn có thể tiếp tục.
Ầm ầm ầm.
Cửa đá chậm rãi nâng lên, phát ra âm thanh nặng nề.
Lưu Ngọc đi vào phòng luyện công, mở trận pháp ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, nhẫn trữ vật lóe sáng, mấy chục hộp ngọc xuất hiện xung quanh.
Đây đều là Linh Thảo cần dùng để luyện chế Ngưng Hồn đan.
Bao gồm hai Linh Thảo chín ngàn năm, mười lăm cây Linh Thảo năm trăm năm hỗ trợ quan trọng, cộng thêm mười mấy cây thuốc phụ dưới năm trăm năm.
Lưu Ngọc mỉm cười nhìn đống hộp ngọc xung quanh mình, sau đó nhắm mắt lại, tinh thần chạm đến đốm sáng màu xanh biếc.
Ngay sau đó, lực hút quen thuộc hút thân thể của hắn, kéo theo nguyên thần biến mất, mấy chục hộp ngọc xung quanh cũng vậy. …
Giống như chỉ trong nháy mắt, lại dường như qua rất lâu.
Khi Lưu Ngọc lấy lại ý thức đã ở trong ‘quả cầu ánh sáng màu đỏ’ thay vì kết giới màu xanh lá.
Phía dưới là Linh Điền màu đỏ rộng đến mười mẫu, mấy hộp ngọc đang bay lơ lửng xung quanh.
Linh Thảo và linh dược cần được ủ chín đều đã ủ xong, ngay cả Linh Thảo Ngưng Nguyên đan, Thanh Minh đan thu hoạch được sau đó cũng đã ủ chín không ít đặt trong nhẫn trữ vật.
Cho nên hắn nhìn vào chỉ thấy Linh Điền màu đỏ trống rỗng, hồ nhỏ vừa được khai thác cũng trống hoác.
Lưu Ngọc thấy vậy khống chế mấy chục hộp ngọc nháy mắt xuất hiện bên cạnh Linh Điền màu đỏ.
Hắn dùng thần thức mở tất cả hộp ngọc, lộ ra các loại Linh Thảo có hình dạng khác nhau.
Khống chế chúng rơi xuống Linh Điền hoặc là hồ nhỏ.
Trong thế giới của Tiên Phủ, thần thức có thể trực tiếp can thiệp vào vật chất, cho nên lúc nãy Lưu Ngọc đã dùng thần thức đào ra một đám hố nhỏ.
Linh Thảo và linh dược rơi gọn vào trong đó, sau đó một sức mạnh vô hình khống chế linh thổ màu đỏ nhanh chóng lấp đầy hố nhỏ.
Chưa đầy mấy phút đã hoàn thành quá trình gieo trồng.
Tiếp theo, Lưu Ngọc quay sang nhìn về phía ‘đống linh thạch’ bên cạnh.
Hắn điều khiển từng mảnh Linh Thạch bay lên, chuẩn xác rơi xuống từng gốc Linh Thảo .
Trước mắt, linh khí của linh tuyền trong giếng cổ vẫn quá loãng, dùng để ủ chín Linh Thảo tam giai chỉ như muối bỏ biển, quá tốn thời gian.
Cho nên trong tình trạng dư dả Linh Thạch thì hắn thường dùng linh thạch.
Dù sao luyện chế thành đan dược, tùy tiện bán ra là có thể kiếm bộn Linh Thạch rồi.
Trừ khi gặp phải tình trạng ở nơi ngăn cách với Tu Tiên giới như Hoành Đoạn sơn mạch, nếu không không cần lo lắng tốn kém linh thạch.
Nở hoa, kết quả…
Linh Thảo và linh dược không được xử lý đặc biệt cho dù giữ được mấy chục, mấy trăm năm, bản thân cũng còn tồn tại sự sống nhất định.
Được trồng vào Linh Điền màu đỏ quả thật là điên đảo quy tắc có hiệu quả nghịch thiên, sự sống lập tức trỗi dậy mạnh mẽ, bắt đầu phát triển, kết ra hạt giống.
Ngay cả hai cây Linh Thảo ngàn năm cũng không ngoại lệ, tuy rằng không thể ủ chín đến số năm cao hơn nhưng kích thích sự sống kết hạt vẫn không thành vấn đề.
Hạt giống rơi xuống Linh Điền, được Linh Điền màu đỏ ủ chín, không lâu sau đã có thể nhìn thấy lấm tấm mầm non xanh rờn.
Sau đó, có thể nhìn thấy tốc độ lớn lên của chúng bằng mắt thường.
Một canh giờ trong thế giới Tiên Phủ tương đương với ba mươi năm bên ngoài.
“Cày cấy bao nhiêu, thu hoạch bấy nhiêu. Lưu mỗ có được hôm nay, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của bản thân!” Lưu Ngọc nhìn mười mẫu linh điền, cảnh tượng tràn đầy sức sống kia khiến hắn bỗng cảm thấy thỏa mãn.
“Cho dù một canh giờ tương đương với ba mươi năm bên ngoài nhưng ủ chín hai cây Linh Thảo ngàn năm một lần cũng phải tốn khoảng ba ngày.”
“Cứ từ từ vậy.” Lưu Ngọc cẩn thận quan sát tình trạng phát triển của Linh Thảo, linh dược, căn cứ vào vô số kinh nghiệm trước kia, nhanh chóng có phán đoán chính xác về thời gian cần thiết để chúng lớn lên.
Đến khi tất cả Linh Thảo kết hạt giống, hắn thu tất cả Linh Thảo đã lớn trở lại hộp ngọc.