← Quay lại trang sách

Chương 1742 Nhiệm vụ ẩn ý, đá Mê Ly(2)

Mỗi khi giơ tay nhấc chân lại toát ra vẻ cao quý của người ở địa vị cao đã lâu, chắc chắn không phải tu sĩ bình thường có thể so.

Trên người nàng thoa son phấn được chế từ Linh Thảo, những nơi nàng ngang qua để lại từng luồng hương thơm trêu chọc lòng người, mãi một lúc lâu vẫn chưa tan đi.

Nhưng bốn gã nam tu Kim Đan đi theo sau nữ tử váy xanh này lại không để lộ bất cứ sự lạ thường nào, ngay cả hô hấp cũng giữ ở mức cố định.

Bốn người bước sau nữ tu váy xanh chừng ba bước, từng bước đi sát theo sau, ánh mắt lúc nào cũng quan sát xung quanh như đang cảnh giác gì đó.

Từ bước chân nhẹ nhàng của nữ tu, cũng biết được tâm trạng người này đang vui vẻ, chắc đã thu hoạch được không ít trong buổi bán đấu giá.

“Vương… Đại tiểu thư, đây không phải là đường tới đại điện Truyền Tống.”

Thấy nữ tu váy xanh không làm theo kế hoạch trước đó, ngồi Truyền Tống trận về thẳng phủ đệ, một nam tu không nhịn được cất tiếng nhắc nhở.

Lúc nói chuyện, hắn ta khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Đường đường là tu sĩ Kim Đan lại chẳng có chút phong độ của Kim Đan chân nhân, lúc này nhìn qua càng giống nô bộc hơn.

“Ngươi đang dạy ta làm việc à?”

Nghe vậy, nữ tu váy xanh vốn đang vui vẻ lập tức dừng bước, thu lại ý cười rồi quay đầu lại bình tĩnh nói.

Tuy giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng một câu rất đơn giản như vậy cộng thêm thân phận lại chứa đựng một loại uy nghiêm lạ thường.

Khi nói chuyện, tự nhiên phát ra uy thế của người có địa vị cao, khiến nàng không giận tự uy.

Đều là tu sĩ Kim Đan, bốn gã nam tu lại không dám phản bác.

“Không, không.”

“Đại tiểu thư, thuộc hạ tuyệt không có ý này.”

Dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của nữ tu váy xanh, tên nam tu vừa nói chuyện kia lập tức chịu thua, vội vàng khom lưng nhận sai.

Ba người còn lại, cũng khom lưng hành lễ theo.

“Hừ.”

“Có cho thì các ngươi cũng chẳng có gan này.”

“Hiếm khi được ra cửa một chuyến, bổn tiểu thư không muốn trở về nhanh như vậy. Ta đã hẹn với đích nữ Giang gia, uống mấy chén thưởng thức Linh Hoa.”

Nữ tử váy xanh hừ lạnh một tiếng.

Nhưng nàng cũng rõ mấy tên hộ vệ này suy nghĩ cho an toàn của mình, vì thế nàng vẫn nên giải thích một câu.

Giang gia mà nàng nhắc tới có lai lịch không hề tầm thường.

Giang gia đã ăn sâu bén rễ ở Giang Châu, là thế gia có truyền thừa có ba vạn năm, danh tiếng vang dội một châu lớn.

Hơn nữa “Giang Châu Mục” kỳ này chính là lão tổ đã đạt tới tu vi Nguyên Anh viên mãn của Giang gia.

Nghe đồn rằng vị lão tổ này của Giang gia được hoàng đế Đại Càn cực kỳ tín nhiệm. Bởi vậy ông ta mới được giao phó trọng trách, đảm nhiệm quản lý một “Châu mục”.

Dù có tính cả Càn Đình và thánh địa, thế lực có tu sĩ hóa thần chắc chắn không vượt quá năm mươi ở Trung Vực.

Đặt ở Nhân tộc hiện giờ nắm giữ chín mươi ba châu, bình quân hai châu đều không có lấy thế lực hóa thần nào.

Nếu phân chia riêng từng thực lực của toàn bộ các thế lực trong Trung Vực, Càn Đình và thánh địa có được “Linh Bảo” chắc chắn là thang đội ngũ đứng đầu.

Thế lực có Hóa Thần thần quân sẽ đứng vị trí thứ hai.

Thế lực có đại tu sĩ thì xếp thứ ba.

Mà tu vi của lão tổ Giang gia đã đạt tới Nguyên Anh viên mãn, còn được Càn Đình tín nhiệm đảm nhận “Giang Châu Mục” chắc chắn là đỉnh chóp trong thang đội ngũ thứ ba.

Đến nỗi có được một vị hoặc nhiều vị tu sĩ Nguyên Anh, nhưng thế lực có tu sĩ mang tu vi tối cao không vượt qua Nguyên Anh trung kỳ lại chỉ có thể xếp vào thang đội thứ tư.

Sự chênh lệch thực lực giữa bốn thang đội này rất rõ ràng, gần như không thể vượt qua.

Mà thế lực không có Nguyên Anh chân quân chỉ có thể coi là dạng kém cỏi ở Trung Vực. Họ không hề có sức ảnh hưởng đến một châu chứ chưa kể ảnh hưởng tới bên ngoài châu này.

Thế lực kiểu này chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị nhổ tận gốc. Chuyện xây dựng và hủy diệt quá đỗi bình thường.

Răn dạy hộ vệ xong, thấy bốn người họ không dám làm trái ý mình, đến cả thở mạnh cũng không dám, nữ tu váy xanh cực kỳ vừa lòng.

Nghĩ lần này đến thăm bạn nên chơi bời ra sao, nàng vô thức đi ra khỏi cửa thành, hóa thành một độn quang màu trắng bay vút lên cao, bay về phía Giang Châu Thành.

“Vèo vèo!”

Độn quang màu xanh bay lên trời, chỉ trong chớp mắt đã bay đến ngoài Giang Châu thành.

Lưu Ngọc và nhóm năm người nữ tu váy xanh vẫn giữ khoảng cách an toàn tám chín mươi dặm, vận dụng kỹ xảo thần thức cao siêu, chặt chẽ nhắm vào năm người từ đầu đến cuối.

Rời xa Giang Châu thành mười dặm, hắn liên tục sử dụng “Ẩn Linh Thuận”,“Ẩn Thân Thuật” làm cho độn quang của mình biến mất không còn dấu vết.

Cùng lúc đó, thần thức vô hình vô chất cũng bắt đầu di chuyển.

Áp súc, ngưng luyện đến cực hạn trước mắt, sắp xếp lại bằng kỹ xảo đặc biệt, xây dựng một “Bức Tường Thần Thức” quanh người.

Từ đó, cho dù thi thoảng sẽ có thần thức của tu sĩ quét qua, cũng chỉ có thể thấy khung cảnh trống trơn không có bất cứ thứ gì.

Trừ phi trong lĩnh vực kỹ xảo thần thức, người này còn hơn xa Lưu Ngọc.

Hoặc là vượt qua một cảnh giới lớn, khiến tất cả kỹ xảo của hắn đều mất hết tác dụng.

Không thì chín thành chín Kim Đan tu sĩ trở lên, đều không thể nhìn thấu thành quả do một chuỗi bí thuật kết hợp với nhau tạo nên.

Dưới mũ trùm, khuôn mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ có sự lạnh lẽo và bình tĩnh.

Vẫn giữ nguyên tần suất hô hấp đặc biệt, lồng ngực lâu lâu mới phập phồng một lần.

Hắn tựa như một thợ săn dày dặn kinh nghiệm, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi con mồi chui vào cạm bẫy.

“Vèo vèo!”

Dưới màn đêm tối om, sáu đạo độn quang nhanh chóng bay vọt, chỉ thoáng chốc đã bay được một khoảng cách xa, chỉ còn bảy tám trăm dặm là đến Giang Châu thành.

Lấy bản thân làm tâm điểm, thần thức đã đạt đến phạm vi một trăm hai mươi dặm toàn lực lan tràn ra chung quanh, Lưu Ngọc chú ý động tĩnh của bốn phương tám hướng mỗi thời mỗi khắc.

Hắn nhận thấy cách Giang châu càng ngày càng xa, số lượng tu sĩ cao giai mà mình gặp được trên đường cũng càng ngày càng giảm bớt.

Cho dù thi thoảng sẽ xuất hiện mấy tia độn quang thì cũng đa phần là tu sĩ cấp thấp Luyện Khí Trúc Cơ, người có tu vi từ Kim Đan trở lên cực kỳ hiếm hoi.

Còn Nguyên Anh chân quân, một đường bay tới lại càng không thấy một bóng người.

Điều này cũng không khó hiểu, mặc dù Nguyên Anh chân quân ở Giang châu không ít, nhưng trừ phi là thời kỳ đặc biệt, không thì bình thường chỉ duy trì cân bằng ở mức hai ba mươi người là được.

Số lượng Nguyên Anh chân quân này đặt tại Giang châu còn rộng lớn hơn Sở quốc thì có vẻ rất ít ỏi, trên cơ bản không tồn tại khả năng sẽ tình cờ bắt gặp một người trong số đó.

Trừ phi, thật sự quá mức đen đủi.

“Đã đến lúc.”

Sát ý chợt lóe lên trong ánh mắt, ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lưu Ngọc, cảm thấy đã đến lúc ra tay.