← Quay lại trang sách

Chương 1744 Ám dạ tập sát(2)

Trận thế mà bốn người hợp sức với nhau nhanh chóng bị suy yếu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, khó có thể phát huy hiệu quả như ban đầu.

Mà pháp bảo do họ bày ra, uy thế cũng bị suy yếu không ít.

“Thần thức công kích?”

“Không phải?”

“Đây là thần thông quỷ dị gì vậy?”

Cảm nhận được pháp lực vận chuyển một cách trì trệ, cảm giác bất an càng ngày càng dày đặc, trong lòng nữ tu váy xanh hiện lên nghi vấn này.

Tuy nhiên nghi vấn của nàng, đã chú định sẽ không được giải đáp, bởi vì đợt tấn công kế tiếp đã ập đến.

Đôi mắt lạnh lùng vô tình lóe lên ánh sáng tựa như ảo mộng, Thần Thức lực vô hình vô chất hội tụ trong đôi mắt.

Lấy Lưu Ngọc làm tâm điểm, một luồng dao động vô hình nhanh chóng lan tràn về phía trước, chỉ thoáng chốc đã vượt qua phạm vi hơn mười dặm, lan đến gần năm người mục tiêu.

Bí thuật U Mộng tâm kinh – Đại Mộng Xuân Thu!

Bốn gã hắc y hộ vệ chặn đằng trước còn chưa kịp có phản ứng thì đã trúng chiêu.

Cảm giác buồn ngủ khó có thể kháng cự ập tới, họ cứ như bị mất linh hồn, lập tức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, động tác đang định thôi thúc phù lục cũng bị bắt dừng lại.

Ngay cả pháp bảo được bày ra, cũng vì không còn người chủ động khống chế mà uy lực hạ thấp trên diện rộng.

“Leng keng!”

Khi bí thuật “Đại Mộng Xuân Thu” sắp lan đến chỗ nữ tu váy xanh, một chuỗi chuông màu đen đeo bên hông nàng ta bỗng phát ra tiếng chuông giòn giã, kích phát một tấm chắn màu vàng nhạt bảo vệ nữ tử này ở.

“Rầm.”

Công kích như sóng nước của bí thuật Đại Mộng Xuân Thu, dễ dàng bị tấm chắn màu vàng nhạt cản lại bên ngoài.

Tấm chắn vàng nhạt chỉ hơi nhấp nháy rồi vẫn vững như Thái Sơn, chắc hẳn chiếc chuông màu đen kia là một món pháp bảo phòng ngự thần thức không tồi.

“Phạch!”

Hắc Phong sí không ngừng vỗ cánh. Tranh thủ thời cơ, độn tốc của Lưu Ngọc toàn lực bùng nổ.

Đối mặt với mấy món pháp bảo đánh tới trước mặt, hắn hoàn toàn không có ý định né tránh, chưa tính đến chuyện bị thần thông “Khô Uy” ảnh hưởng, uy lực của mấy món pháp bảo này đã suy yếu rất nhiều.

Cho dù là thời kỳ mạnh nhất của chúng, hắn cũng không thèm để vào mắt.

Trong lúc phi độn cao tốc, Lưu Ngọc há miệng phun ra Lạc Nhật Kim Hồng thương, tay phải cầm thương giơ lên, nhẹ nhàng vung một góc ba mươi độ về phía trước.

Trong tích tắc, kim mang chói mắt hiện lên!

Chỉ trong chớp mắt đã có mấy chục đạo thương mang màu vàng bắn ra từ mũi thương, tấn công mấy món pháp bảo đang đánh tới trước mặt.

“Bùm bùm bùm!”

Hai bên chạm nhau, tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, không ngừng vang lên giữa không trung.

Ngay sau đó, thắng bại đã phân rõ.

“Vèo vèo!”

Lạc Nhật Kim Hồng thương còn chưa thật sự ra tay thì mấy món pháp bảo mà bốn gã hắc y hộ vệ dốc hết sức thôi thúc đã bay ngược về chỗ cũ dưới đợt tấn công của thương mang màu vàng.

Với thực lực hiện nay của Lưu Ngọc, một khi hắn không hề giữ lại mà toàn lực bùng nổ thì uy lực của một luồng thương mang được ngưng luyện đến cực hạn, gần như có thể sánh ngang pháp thuật trung phẩm tam giai!

Tu vi đạt đến cảnh giới Kim Đan, số lượng đã không còn ảnh hưởng đến thế cục rõ ràng như hai cảnh giới trước, đây chính là điều khiến hắn tự tin.

Cho nên nhiệm vụ lần này, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện dẫn Trác Mộng Chân đi cùng.

Cho dù lấy một địch năm, cũng không sợ chút nào!

“Đại tiểu thư, thực lực của kẻ địch rất mạnh, e rằng chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Trong thời khắc nguy cấp, hắc y hộ vệ truyền âm cho nữ tu váy xanh để nàng ta chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Phát tin tức cầu cứu ngay từ lúc đầu. Trải qua một phen thăm dò, hắc y hộ vệ đã ý thức được thực lực của Lưu Ngọc không phải là kẻ địch mà bốn người có thể chống lại.

Cho nên hoàn toàn từ bỏ ý định tốc chiến tốc thắng giải quyết đối phương.

Họ đứng chặn trước mặt nữ tu váy xanh, bày ra các loại pháp bảo phù lục, hợp sức tạo thành trận thế phòng ngự.

Mặc dù chỉ mới giao phong một hai tức, song thần thông bí thuật quỷ dị của Lưu Ngọc đã mang lại áp lực như che trời lấp biển, khiến mồ hôi chảy trên mặt bốn người.

Nữ tu váy xanh gửi tin tức cầu cứu với thân phận của mình, không lâu sau Nguyên Anh chân quân tọa trấn Giang Châu thành sẽ lập tức chạy đến.

Cho nên bốn gã hộ vệ dùng phù lục không chút bủn xỉn, phù lục tam giai ném ra ngoài cứ như thể không cần linh thạch, mưu toan kéo dài thời gian chờ chi viện.

Từng tấm phù lục được kích phát, biến thành từng đạo pháp thuật tam giai không tầm thường, đồng loạt bắn về phía Lưu Ngọc.

“Vèo vèo!”

Dao động uy lực mạnh mẽ lan tỏa ra chung quanh, linh quang đủ mọi màu sắc lấp lánh giữa bầu trời đêm.

Nhận thấy trận đấu pháp bên này, tận mắt chứng kiến thế công của pháp bảo pháp thuật khí thế hùng hồn, sắc mặt của đám tu sĩ cấp thấp để thay đổi, nhao nhao đi vòng sang nơi khác, chỉ sợ sẽ lan đến chỗ mình.

Cho dù là Kim Đan tu sĩ, khi cảm nhận được dao động uy lực cường đại đó thì cũng quyết định quan vọng từ xa chứ không dám đến gần.

Đối mặt với hàng loạt pháp thuật tam giai đánh tới, Lưu Ngọc dày dặn kinh nghiệm, sắc mặt vẫn không thay đổi, chẳng qua một tầng linh quang xanh biếc phát sáng trên làn da của hắn.

“Phừng!”

Tâm niệm khẽ động, ba tấm thuẫn hỏa diễm màu xanh lập tức xuất hiện chung quanh hắn.

Cùng lúc đó, trường thương màu vàng trong tay hắn lại lần nữa vung lên, mấy trăm đạo thương mang vàng nhạt bắn ra từ mũi thương, không chút yếu thế nghênh đón từng đạo pháp thuật tam giai.

Đồng thời, Lưu Ngọc vẫn không có dấu hiệu thay đổi hướng đi của mình!

“Bùm bùm bùm!”

Mấy trăm đạo thương mang và mấy chục đạo pháp thuật tam giai đâm vào nhau, đủ mọi màu sắc tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, hầu như che khuất tầm mắt người nhìn.

Trong mắt tu sĩ cấp thấp, từng trận uy lực khủng khiến lan ra chung quanh, dư ba mạnh mẽ cũng rơi khắp bốn phương.

Vèo!”

Nhưng một đạo độn quang màu xanh lại không tránh không né, bay xuyên qua khu vực giao phong, độn tốc vẫn không hề bị ảnh hưởng.

“Bùm bùm!”

Cho dù có dư ba bắn trúng thì cũng sẽ bị hỏa thuẫn ba mặt vững vàng chặn lại, hoàn toàn không thể làm lay động diễm thuẫn hộ thể quanh người hắn.

Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười tám dặm…

Kể từ lúc bị phát hiện cho đến khi kết thúc mấy đợt giao phong, chỉ mới trôi qua ba bốn tức, nhưng Lưu Ngọc đã đến gần năm người trong phạm vi mười dặm!

Trong ánh mắt hơi kinh hãi của năm người nữ tu váy xanh.

Một hình bóng uy thế kinh người, mang theo khí tức truy hồn lấy mạng, trực tiếp xuyên qua giữa khu vực giao phong của mấy chục đạo pháp thuật tam giai.

Nhưng không chờ cho năm người bình tĩnh lại, Lưu Ngọc đã tiếp tục tấn công.

“Xèo xèo!”

Trên thân thể cao lớn được hắc bào bao phủ, bỗng vang lên tiếng hỏa diễm thiêu đốt, từng luồng linh diễm màu trắng chợt bốc cháy hừng hực.