Chương 1746 Liên tục chém giết ba người, thực lực của nữ tu
Cảm nhận được dao động uy lực kinh người trên không trung, sắc mặt của đám tu sĩ đê giai đều thay đổi.
“Tức tốc rời đi!”
Một số kẻ thông minh đã hoàn toàn không còn ý định dừng chân xem cuộc chiến, lập tức kêu gọi hảo hữu đồng hành, khống chế pháp khí rời xa nơi giao chiến bằng tốc độ nhanh nhất.
Người sáng suốt đều có thể thấy rõ, năm người nữ tu váy xanh bị một người chặn đường tàn sát, giữ chân tại chỗ không thể chạy trốn.
Bây giờ ở lại đây xem náo nhiệt, mặc dù được sảng khoái nhất thời, nhưng chờ đến khi trận đấu pháp này kết thúc, nói không chừng sẽ bị giết người diệt khẩu!
Tại Tu Tiên Giới này, cường giả thật sự có thể hoành hành ngang ngược!…
Chỉ trong chớp mắt, tình hình trận chiến đã thay đổi.
Lời cảnh cáo của nữ tu váy xanh vừa dứt, còn chưa kịp bày ra thủ đoạn.
Lưu Ngọc đã xuyên qua đợt tấn công của pháp bảo thần thông, lại lần nữa đến gần một trong hai hắc y hộ vệ.
“Bùm bùm!”
Một quầng sáng bạc trắng mong manh mà lại hệt như bức tường kiên cố không thể phá vỡ, bất kể bao nhiêu công kích đánh trúng nó cũng không thể hoàn toàn đánh vỡ quầng sáng này.
Dưới đợt công kích của ba gã hộ vệ, quầng sáng bạc trắng không ngừng run rẩy, song vẫn ngoan cố kiên trì đến cùng.
Đến gần phạm vi năm mươi trượng, trong ánh mắt phẫn nộ đến cực hạn của nữ tu váy xanh, Kim Hồng trường thương trong tay phải của Lưu Ngọc rung lên, mấy chục đạo thương mang màu vàng nhanh chóng bắn ra.
Vô số thương mang ẩn chứa khí huyết và hỏa diễm nóng bỏng, uy thế mỗi đạo đều gần bằng pháp thuật tam giai, nghênh đón pháp bảo thần thông tấn công ngay trước mặt.
“Bùm bùm bùm!”
Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của thương mang màu vàng, hầu như vừa đối mặt, thần thông pháp thuật mà mấy người kia tung ra đều bị nghiền áp.
Linh quang của pháp bảo bị ảm đạm, bay ngược về chỗ cũ với tốc độ nhanh hơn lúc bay đi.
Nhưng dù vậy, giữa không trung vẫn còn dư mấy chục đạo thương mang, chúng tụ tập một chỗ rồi thay đổi phương hướng, xông về phía hai gã hắc y hộ vệ cách nhau không xa.
“Không xong!”
Linh Giác điên cuồng cảnh báo, trái tim của hai người này đập thình thịch, khi gặp phải nguy cơ sống còn, hai người đều bất chấp đau lòng, chỉ còn cách bày ra át chủ bài bảo vệ tính mạng.
Nhưng khi họ vừa tung ra át chủ bài, cuối cùng cũng diệt trừ hết thương mang uy lực không tầm thường.
Một “người khổng lồ”, cả người vờn quanh hỏa diễm thuần trắng, linh quang đỏ thẫm lấp lánh trên ngực, đã gần trong gang tấc!
Bóng râm khổng lồ bao phủ cả hai người.
Dường như khí tức tử vong dày đặc quấn quanh cây trường thương lấp lánh linh quang đỏ ánh vàng kia, khiến hô hấp của hai người đều bị kìm hãm, vẻ mặt trở nên vô cùng vi diệu!
Nhưng không chờ đến khi hai người kia kịp phản ứng, một kích chí mạng đã đánh tới!
Sắc mặt Lưu Ngọc rất bình tĩnh, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lẽo vô tình, ẩn chứa thái độ vân đạm phong khinh, cho dù giết người cũng không dao động.
Không có một câu nói dư thừa vô nghĩa, khi đến gần một khoảng cách nhất định, tay phải cầm thương của hắn hơi nâng cao.
Trong ánh mắt kinh hãi tột độ của hai người kia, linh quang trên Kim Hồng trường thương tỏa sáng chói lóa, quét ngang phía trước một góc một trăm tám mươi độ.
“Vụt!”
Gió mạnh gầm thét, khi linh quang kim đồng lướt qua, hai gã hắc y hộ vệ đã biến thành hai luồng huyết vụ.
Kết cục của họ đỡ hơn thủ linh hộ vệ một chút, ít nhất hai luồng huyết vụ không bị trực tiếp bốc hơi thành nước.
Cơn bão linh khí đầu tiên vẫn chưa dừng lại thì chưa đầy một tức sau, lại có thêm hai cơn bão linh khí xuất hiện trên không trung.
Tác phong điêu luyện mà tàn nhẫn của Lưu Ngọc đã hoàn toàn chấn chiếm toàn bộ tu sĩ ở đây.
Mấy Kim Đan tu sĩ chứng kiến tận mắt cảnh tượng này lập tức đánh mất ý đồ “ngư ông đắc lợi”, nhanh chóng biến thành độn quang thoát khỏi nơi này.
Chỉ còn một số ít tu sĩ cấp thấp không đủ kinh nghiệm vẫn chưa hề nhận thấy nguy hiểm đang âm thầm đến gần, vẫn tiếp tục xem say sưa.
Sau khi cất nhẫn trữ vật, Lưu Ngọc lại đưa mắt nhìn về phía gã hắc y hộ vệ cuối cùng. Trong mắt nữ tu váy xanh và những người vây xem, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.
Dục vọng giết chóc đang tăng vọt!
“Tốc chiến tốc thắng.”
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu hắn, pháp lực trong cơ thể hơi xoay vòng, định giải quyết gã hắc y hộ vệ cuối cùng cách mình gần nhất rồi kết thúc trận chiến.
Nhưng ngay lúc đó, cảm giác nguy cơ chợt truyền đến từ Linh Giác khiến động tác của Lưu Ngọc khựng lại.
Hắn híp mắt, bỗng quay sang bên cạnh, chỉ thấy một tia hàn mang hiện lên.
Một cây đại kích màu đỏ có uy thế còn mạnh mẽ hơn Lạc Nhật Kim Hồng thương mấy phần đang quét ngang về phía hắn.
Lưỡi kích lấp lánh hàn quang vừa lúc nhắm ngay đầu mình!
Trong thần thức, vẻ mặt của nữ tu váy xanh nào còn kinh hoàng như lúc trước?
Khuôn mặt nữ tu lúc này tràn ngập vẻ lạnh lùng bình tĩnh, thân hình phóng đại khoảng bảy trượng, hình thể còn cao lớn hơn Lưu Ngọc, không ngờ nàng ta cũng có trình độ thể tu không tầm thường!
Lưu Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều. Uy lực chiêu thức của nữ tu váy xanh hoàn toàn không phải là đám hắc y hộ vệ kia có thể sánh bằng.
Cảm giác nguy cơ truyền đến từ Linh Giác rõ ràng mách bảo với Lưu Ngọc rằng, nữ nhân này thật sự có thể đe dọa đến tính mạng của mình!
Trong thời gian ngắn, sắc mặt của Lưu Ngọc trở nên vô cùng nghiêm túc. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến hắn lập tức làm ra phản ứng.
Lạc Nhật Kim Hồng thương hơi di chuyển, mũi thương chặn lưỡi kích của đại kích màu đỏ đang đâm về phía mình.
“Keng!”
Ngay sau đó, trường thương và lưỡi kích va chạm vào nhau.
Bất thình lình, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn truyền tới từ thân thương, thân thể cũng vô thức lùi về sau.
“Phong Độn Thuật?”
“Hình như không giống thần thông bản mệnh của nữ nhân này, đây là thần thông tự mang của pháp y màu xanh trên người nàng ta!”
Trong lúc lùi lại, thần thức của Lưu Ngọc vẫn quan sát nữ tu váy xanh mỗi thời mỗi khắc, đồng thời cũng chú ý tới bộ váy tỏa ra linh quang màu xanh của nàng ta.
“Mục tiêu nhiệm vụ mà Bố Y Minh phân phát, xem ra có lai lịch không nhỏ chút nào.”
“Pháp y đỉnh cấp, pháp thể song tu, không biết thân phận của nữ nhân này ở Càn Đình là gì?”
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hình thể còn cao hơn mình một trượng của nữ tu váy xanh, vô số suy nghĩ thoáng hiện trong đầu Lưu Ngọc.
Chẳng qua mặc dù đối phương cũng kiêm tu Thể Đạo, hơn nữa cảnh giới càng cao, nhưng dựa vào thực lực vừa giao thủ, có thể thấy được tạm thời thực lực của đối phương vẫn nằm trong phạm trù mà hắn có thể đối phó.