Chương 1750 Cảnh ngộ nguy hiểm, thần thức phá cục(3)
Đồng thời, hắn cũng chưa bao giờ ngừng công kích trên phương diện thần thức.
Vô số Thần Thức lực bị tiêu hao, từng cây “Kinh Thần Thích” được ngưng luyện, lần lượt bắn về phía đối phương.
Thanh Dương Ma Hỏa cũng hồi phục thành hình thái màu xanh thẫm ban đầu, biến thành biển lửa bao phủ phạm vi mấy dặm, che trời lấp đất lan tràn về phía đối phương từ một hướng khác.
Chỉ tiếc rằng nữ tu váy xanh cũng có thủ đoạn ùn ùn, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, dựa vào tu vi Luyện Khí cao hơn một cảnh giới, vững vàng đón đỡ công kích của Lưu Ngọc.
Chỉ có giao phong bằng thần thức, Lưu Ngọc mới chiếm được chút ưu thế.
“Leng keng!”
“Rầm!”
Trong lúc giao phong kịch liệt, mấy tức phút chốc trôi qua, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mấy trăm hơn ngàn lần, tiến vào trạng thái gay cấn.
Chỉ cần phạm phải một chút sai lầm sẽ có khả năng phân rõ thắng bại.
Nhận thấy cơ hội để mau chóng kết thúc trận chiến rất có khả năng dựa vào thần thức, Lưu Ngọc không chút bủn xỉn tiêu hao thần thức, bí thuật “Kinh Thần Thích” liên tiếp được bắn ra.
Dựa vào trình độ vững chắc trên phương diện thần thức và tiêu hao một lượng lớn Thần Thức lực, trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn có thể cầm cự được.
Nếu là tu sĩ bình thường, cho dù cũng nắm giữ bí thuật thần thức thì cũng không thể nào sử dụng với tần suất cao đến mức này, chỉ có thể coi nó như “chiêu thức bất ngờ” mà thôi.
“Đùng đùng đùng!”
Dưới màn đêm tối tăm, tiếng nổ liên tục vang lên, thoáng chốc lại là bốn năm tức trôi qua.
“Keng!”
Mũi thương chạm vào lưỡi kích, hai người lại lần nữa lâm vào giằng co.
Nhưng trong phương diện thần thức mà mắt thường không thể nhìn thấy, tấm chắn vàng nhạt mà chiếc chuông đen của nữ tu váy xanh kích phát đã bắt đầu lung lay dưới những đòn tấn công không ngừng nghỉ của “Kinh Thần Thích”.
“Đùng!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như tất cả tu sĩ đang xem trận chiến đều nghe thấy một tiếng nổ vang lên bên tai.
Cuối cùng tấm chắn vàng nhạt cũng vỡ tan, chiếc chuông đen hoàn toàn tắt lịm, nữ tu váy xanh biến sắc.
Một cơn đau nhói khó có thể chịu đựng truyền đến từ thần thức, khung cảnh trước mắt nữ nhân bỗng trở nên tối om.
“Ầm.”
Lưu Ngọc đương nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm có này, trường thương trong tay lập tức rung lên, đánh vung cây kích màu đỏ.
Ngay theo đầu thương chuyển động, tia chớp phóng về phía trước, chĩa thẳng vào đầu nữ tu váy xanh.
Cho đến ngày hôm nay, uy năng của Lạc Nhật Kim Hồng thương sớm đã không còn như ngày trước.
Lúc lực sát phạt đạt đến tận cùng, cho dù thể tu của đối phương cao tới tam giai đỉnh phong, nếu đòn này là đòn thật sự thì cũng chỉ có một kết cục.
Đó là âm thanh nổ bùng một tiếng, đầu nức toác như quả dưa hấu.
“A hự.”
Vào thời khắc mấu chốt, nữ tu váy xanh phát ra một tiếng rên rỉ đầy thống khổ, từ từ tỉnh lại.
Đập vào mi mắt là một mũi thương lập lòe Linh quang màu vàng đỏ, Pháp Bảo sắc nhọn cùng khí huyết nhiệt liệt, nhanh chóng tiếp cận như tia chớp.
Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Trong Linh Giác của nữ tử này truyền đến cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, dường như không một chút nghĩ ngợi, theo bản năng vung cây trường kích chắn trước thân.
“Đinh-”
Tiếng nổ chói tai, vang vọng trời cao.
Nữ tu váy xanh hấp tấp đối phó, một thân thực lực chẳng phát huy được bao nhiêu, làm sao có thể so sánh với một đòn toàn lực của Lưu Ngọc?
“Phụt.”
Tuy rằng tránh được một đòn trí mạng, nhưng sức mạnh như vạn quân vẫn thông qua Pháp Bảo truyền đến thân thể, điều này khiến nữ tử thiếu chút nữa không thể cầm cự được trước đại kích màu đỏ, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Vèo vèo.”
Chỉ với một đòn, cơ thể nữ tử này lập tức bay ngược về phía sau.
“Đáng tiếc.”
Một đòn tuyệt sát không đạt được đến hiệu quả mong muốn, Lưu Ngọc âm thầm thở dài trong lòng, nhưng động tác trong tay dường không hề có ý định dừng lại.
Hắn lập tức triệu hồi pháp lực, thân hình biến mất khỏi chỗ cũ, đuổi theo nữ tu váy xanh vẫn đang bay ngược ra phía sau.
Lợi dụng trạng thái của nàng ta, lấy mạng của nàng ta!
Trước mắt mà nói, tuy rằng nữ tu váy xanh không sử dụng thủ đoạn thần thức, nhưng sau khi bị Kinh Thần Thích tấn công, lại có thể hồi phục nhanh như vậy, có thể thấy nữ tử này hẳn là cũng có một ít tài nghệ trên phương diện Nguyên Thần.
Phạm vi cùng cường độ thần thức, ít nhất không phải loại tu sĩ bình thường có thể so sánh, đại khái có thể vượt qua được cực hạn một trăm dặm.
Đối với điều này cho dù có sử dụng thủ đoạn công kích hay không, Lưu Ngọc vẫn giữ thái độ cảnh giác.
“Keng keng keng…”
Pháp lực vận chuyển thân hình chợt lóe lên, Lưu Ngọc ngay lập tức đuổi kịp nữ tử váy xanh, Lạc Nhật Kim Hồng thương trên tay hoặc đâm ra, hoặc quét ngang người, chiêu nào cũng trí mạng không cho nàng ta có cơ hội thở.
Đối mặt với những đòn tấn công như mưa rền gió dữ, nữ tu váy xanh chỉ có thể mạnh mẽ bình phục khí huyết xao động trong cơ thể, hấp tấp đón đánh bằng cây kích màu đỏ.
“Phanh phanh.”
Nhất thời, trong trời đêm lại một lần nữa vang lên tiếng gầm rú dày đặc.
Mặc dù không có chiêu nào trực tiếp lấy mạng, nhưng sau đòn tấn công bằng Kinh Thần Thích, Lưu Ngọc đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Đối phương chẳng những phải chịu vết thương nhẹ, hơn nữa lúc nào cũng phải đề phòng sự tấn công từ “Kinh Thần Thích”, khoanh tay bó gối trong việc giao chiến.
“Đinh.”
Mũi thương và lưỡi kích chạm vào nhau, hai người đều cầm Pháp Bảo bằng cả hai tay, lại một lần nữa lâm vào thế giằng co.
Mặt Lưu Ngọc không chút cảm xúc, trong mắt toàn sự lạnh lùng cùng sát ý.
Trải qua trận giao chiến trước đó, hắn đã chiếm thế thượng phong về khí thế, nên trong hiệp cận chiến hắn cũng giữ được thế thượng phong.
Trong lúc giao đấu, mũi Lạc Nhật Kim Hồng thương đã tiến đến gần đối phương hơn một chút.
“Đáng ghét.”
Ý thức được tình hình không ổn, nữ tu váy xanh chau mày, hai hàm răng cắn chặt sau đôi môi đỏ mỏng.
“Có lẽ, vừa rồi không nên hành động theo cảm tính.”
“Trước hết phải đảm bảo an toàn của bản thân, sau đó phái người truy sát, mới là lựa chọn tốt nhất.”
Mắt thấy mũi thương sắc lạnh càng ngày càng gần, các mạch máu dưới làn da trắng nõn của nữ tử này hơi phồng lên, nhưng lại bất lực.
Tuy rằng tu luyện công pháp luyện thể đều đứng đầu, nhưng cấu tạo thân thể của nam và nữ có sự khác biệt, nữ tu thông thường sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Tu vi luyện thể của nàng ta ở tam giai đỉnh phong, mà Lưu Ngọc chỉ là tam giai hậu kỳ, coi như là cao hơn một nửa cảnh giới nhỏ.
Lúc trước chưa bị thương, còn có thể vững vàng chống đỡ được công kích của đối phương, thậm chí có thể chiếm được một chút ưu thế.
Nhưng ở những phương diện khác lại rơi vào tình huống xấu, hơn nữa thủ đoạn của đối phương lại liên tục không dứt, lại còn phải chịu một vết thương nhỏ ảnh hưởng đến khả năng phát huy năng lực.
Lúc này, dưới thế tấn công như mưa rền gió dữ, việc ứng phó dần trở nên lực bất tòng tâm.