← Quay lại trang sách

Chương 1749 Cảnh ngộ nguy hiểm, thần thức phá cục(2)

Linh Bảo sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể sơ suất.

Trung Vực có không ít Hóa Thần thần quân, một khi tin tức một Kim Đan tu sĩ nho nhỏ lại có Linh Bảo trong người bị lan truyền ra ngoài, toàn bộ Trung Vực sẽ không còn nơi cho hắn dung thân.

Mà động tĩnh khổng lồ khi vận dụng Linh Bảo, cũng rất khó giấu diếm tu sĩ Nguyên Anh Hóa Thần.

Bây giờ vẫn có không ít tu sĩ đang xem trận chiến, lúc trước còn có tin tức mà hắc y hộ vệ gửi đi, hắn chưa chắc đã có thời gian dọn dẹp dấu vết.

“Grào!”

Tiếng gầm hùng hổ của Tiểu Thanh truyền đến bên tai.

Mặc dù thấp hơn một cảnh giới nhỏ, nhưng dựa vào huyết mạch bất phàm, cuối cùng nó vẫn đánh một trận cân sức ngang tài với hắc y hộ vệ.

Thậm chí còn hơi chiếm ưu thế.

Xem ra, cuối cùng nó vẫn có hy vọng giành chiến thắng, chẳng qua còn cần một đoạn thời gian.

Trải qua sự dạy dỗ của Lưu Ngọc, mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Tiểu Thanh rất ít, nhưng nó đã quá quen với các loại chiêu thức.

Khi thật sự kịch chiến, sẽ không đến mức luống cuống tay chân.

Thần thức thu nạp toàn bộ động tĩnh trong phạm vi trăm dặm chung quanh, mọi thứ đều bị nắm rõ trong lòng bàn tay của hắn.

Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Lưu Ngọc cũng yên lòng, có thể toàn tâm toàn ý đối phó với nữ tu váy xanh.

Dưới lực khống chế của nhục thân cường đại, chỉ một hai giây ngắn ngủi, bàn tay phải máu me đầm đìa đã được cầm máu.

Xương tay bị gãy được pháp lực nắn lại vị trí cũ, mặc dù chưa thể gọi là lành lặn, nhưng đã không còn ảnh hưởng nhiều tới thực lực.

“Bùm!”

Lúc này, linh quang trên đại kích màu đỏ của nữ tu váy xanh chợt bừng lên, cuối cùng cũng tách rời biển lửa mà Thanh Dương Ma Hỏa biến thành.

Tranh thủ dịp này, nữ tu hoàn toàn có thể kéo xa khoảng cách, thậm chí dùng thủ đoạn thoát khỏi nơi này.

Nhưng không biết là vì nàng ta quá tự tin vào thực lực của mình, hay vì thấy hộ vệ liên tục mất mạng nên lòng đầy thù hận, nàng ta quyết định ở lại đây quyết chiến với Lưu Ngọc đến cùng, xem ra là muốn báo thù rửa hận.

“Thực lực của nữ nhân này…”

Ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, sắc mặt Lưu Ngọc cực kỳ nặng nề, lại không có một tia khinh thường.

Nhìn nữ tu váy xanh hùng hổ xông về phía mình, thần thức của hắn khẽ chuyển động.

Thần Thức lực vô hình vô chất hội tụ giữa ấn đường, áp súc, ngưng luyện thành chín cây kim châm nhỏ xíu như lông trâu, sau đó thoáng chốc bắn ra từ ấn đường.

Kinh Thần Thích!

Mặc dù đối phương có pháp bảo phòng ngự thần thức, nhưng chắc chắn lực lượng phòng ngự cũng có giới hạn.

Chỉ cần vượt quá giới hạn đó, đánh vỡ phòng ngự của pháp bảo thì vẫn sẽ có hiệu quả đối với mục tiêu.

Chẳng qua phương thức công kích này tiêu hao Thần Thức lực quá mức, quả thực là phí công phí sức mà hiệu quả rất nhỏ.

Nhưng lúc này, Lưu Ngọc không còn thời gian để so đo nữa.

Thần thức vô hình vô chất, tốc độ tấn công và tốc độ di chuyển hơn xa pháp bảo pháp khí, cho nên khi nữ tu váy xanh còn chưa đến gần Lưu Ngọc, Kinh Thần Thích đã bay đến chỗ nàng ta.

“Keng keng keng!”

Cũng như lúc “Đạo Mộng Xuân Thu” công kích,“Kinh Thần Thích” vừa đến gần nữ tu váy xanh trong phạm vi ba trượng thì chiếc chuông đen đeo bên hông nàng ta khẽ rung lên.

Phút chốc, một tấm chắn vàng nhạt được hình thành, bảo vệ nữ nhân ở.

“Phập phập phập!”

Nhìn bằng mắt thường, rõ ràng không có bất cứ thủ đoạn công kích nào, vậy mà tấm chắn vàng nhạt lại hơi lắc lư, hiện lên từng vòng gợn sóng.

Bên trong thần thức đã đạt đến phạm vi một trăm hai mươi dặm, cường độ thần thức của Lưu Ngọc đã vượt xa Kim Đan bình thường không biết bao nhiêu lần, thế nên uy lực của “Kinh Thần Thích” tất nhiên cũng được tăng lên đáng kể.

“Có tác dụng.”

Ánh mắt lóe lên, thấy phương án mạnh mẽ đánh tan phòng ngự thần thức của đối phương hữu hiệu, thần thức của Lưu Ngọc lại bắt đầu hoạt động.

Bí thuật “Kinh Thần Thích” liên tiếp thi triển, không tiếc tiêu hao vô số Thần Thức lực, từng cây “gai vô hình” bắn ra.

Thấy đối phương vẫn không thèm quan tâm mà chỉ lo đánh về phía mình, lúc này trạng thái của hắn đã hồi phục không ít, lập tức cầm thương bằng hai tay, ba tấm diễm thuẫn hộ thể vòng quanh người, linh quang xanh thẳm phát sáng trên da.

“Vèo vèo.”

Lạc Nhật Kim Hồng thương được thôi thúc đến cực hạn, lại lần nữa biến thành màu đỏ ánh vàng. Lưu Ngọc cầm thương, không chút sợ hãi nghênh đón đối phương.

“Keng keng keng!”

Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên, lại lần nữa vang vọng giữa bầu trời đêm.

Từng đạo dư ba nện xuống mặt đất để lại từng chiếc hố sâu hoắm, cây cỏ sinh linh đều biến thành cát bụi.

Cảnh tượng này khiến không ít tu sĩ cấp thấp - từ nãy đến giờ vẫn không muốn rời đi – xem say sưa không thể dời mắt.

“Leng keng!”

Không thể không nói rằng, thực lực của nữ tu váy xanh không biết danh tính này thật sự rất mạnh.

Trong lúc chiến đấu, Lưu Ngọc vận dụng Thanh Dương Ma Hỏa đã tấn chức tam phẩm làm phụ trợ, tu vi ba phương diện Luyện Thể, Luyện Khí, Luyện Thần đồng thời bùng nổ.

Vậy mà trong lúc nhất thời nửa khắc, vẫn không có dấu hiệu có thể đánh bại đối phương.

“E rằng thực lực của nữ nhân này, đã đủ tư cách để xông vào ‘Chân Nhân bảng’.”

“Một nữ tu chưa từng nghe danh bao giờ, thế mà cũng có thực lực cỡ này. Nội tình của Càn Đình quả là sâu không lường được.”

Trong lúc chiến đấu, ý nghĩ này hiện lên trong đầu hắn.

Lưu Ngọc không biết rằng, sau mấy lần giao phong với hắn, nữ tu váy xanh cũng âm thầm kinh hãi.

Nàng ta cảm khái thực lực của tên thích khách này, không phải là tu sĩ tầm thường có thể sánh bằng.

“Chẳng lẽ kẻ này là chân truyền của thế lực lớn nào đó?”

“Nhưng có thực lực nhường này, vì sao lại đi làm một tên thích khách?”

“Mình vẫn tu luyện một cách kín tiếng, một lòng trùng kích bình cảnh Nguyên Anh, hình như có đắc tội tu sĩ nào đâu?”

Trong lúc giao phong kịch liệt, trong lòng nữ tu váy xanh chợt hiện lên thắc mắc như vậy. Nàng ta không tài nào nhớ nổi mình từng đắc tội một tu sĩ như vậy hồi nào.

Đủ mọi suy nghĩ thoáng hiện trong lòng, nhưng động tác của hai người vẫn chưa dừng lại, từng chiêu từng thức đều công kích điểm chí mạng, mưu toan lấy mạng đối phương.

Trong lúc đánh giáp lá cà, những thứ khác tạm thời bị lãng quên, trong mắt hai người chỉ có đối phương.

“Keng!”

Sau một lần va chạm mãnh liệt, dưới lực tác động và uy lực cường đại, hai người tạm thời tách ra.

“Phừng!”

Tranh thủ cơ hội này, linh quang đỏ thẫm nhanh chóng tỏa ra từ đôi mắt đen láy như mực của Lưu Ngọc, chỉ trong một giây mống mắt của hắn đã biến thành màu đỏ ngầu.

Nhìn từ nơi xa, tựa như hai chiếc đèn lồng màu đỏ khổng lồ.

Mắt Tinh Thần!

Dưới tác dụng của thần thông nhục thân “Mắt Tinh Thần”, liệt diễm đỏ thẫm nhanh chóng bốc cháy chung quanh nữ tu váy xanh, chỉ thoáng chốc đã có xu hướng cháy lan ra toàn thân.

Chỉ tiếc rằng y phục của nữ tu này là pháp y đỉnh cấp, ngay từ đầu đã suy xét đến tình huống sẽ bị linh hỏa thiêu cháy.

Khi linh quang của pháp y màu xanh sáng lên, liệt diễm đỏ thẫm nhanh chóng dập tắt, không phát huy được hiệu quả vốn có.

“Đáng tiếc.”

Lưu Ngọc âm thầm thở dài, thân hình nhanh chóng lao về phía trước, Kim Hồng trường thương trong tay quét ngang về phía đối phương.