← Quay lại trang sách

Chương 1755 Khế ước tâm ma, chuyện cũ Thanh Dương (3)

Từ giờ khắc này, thẩm vấn đã bắt đầu!

Đối phương đến từ Càn Đình, hơn nữa dựa vào việc nữ tử này tự xưng là “Vương phi”, thân phận nhất định không thể xem thường, nói không chừng trên người còn có thủ đoạn xác định vị trí.

Thủ đoạn tu sĩ cấp cao lưu lại, Lưu Ngọc không chắc có thể kiểm tra được.

Cho nên hắn cũng không dám đưa nàng ta về động phủ thẩm vấn, càng không dám kéo dài thời gian, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất thẩm vấn ra được tin tức bản thân hắn có thể dùng được.

Để đạt được tin tức công pháp, cho dù phải sử dụng “Ma tu yếu lược” nhắm vào nữ tu này, Lưu Ngọc cảm thấy đều rất cần thiết.

“Thanh Dương Môn?”

“Một tu sĩ không biết đến từ nơi nào, có được một ít công pháp Thanh Dương Môn không đầy đủ, lại có thể tu luyện đến Kim Đan trung kỳ, hơn nữa còn là Pháp Thể song tu, ngươi quả thật không hề tầm thường.”

Không trực tiếp trả lời, trái lại vòng vo khen ngợi, nữ tu váy xanh dường như là đang muốn kéo dài thời gian.

Hiển nhiên, trên người nữ tử này có thủ đoạn nào đó, không cần chủ động kích phát, có thể khiến cho các tu sĩ cấp cao tìm được người.

Lưu Ngọc nghe vậy, lập tức hiểu chút tâm tư này của nữ tu váy xanh, trong mắt hắn lập tức lập lòe hàn quang.

Ngay sau đó, bên tai có một tiếng rên đầy đau đớn vang lên.

“A a…”

Trong người nữ tu váy xanh, Thanh Dương Ma Hỏa hơi xao động, bắt đầu thong thả thiêu đốt máu thịt.

Nỗi đau bị lửa đốt từ trong ra ngoài, khiến cho nữ tử này dường như không thể chịu đựng được.

Ngũ quan thống khổ đến vặn vẹo, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, lúc này nhìn qua không có bất cứ mỹ cảm nào, khí chất cao quý vốn có đã bị tiêu tán vài phần.

Nhưng cũng may nỗi đau bị lửa đốt kia không kéo dài quá lâu, một hơi thở sau đã lắng xuống.

“Hự.”

Nữ tu váy xanh phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, cuối cùng khôi phục được ý thức.

“Sự kiên nhẫn của tại hạ có giới hạn, ta khuyên tiên tử đừng thách thức.”

“Nếu không sau mười hơi thở, ma hỏa mất khống chế, kết cục như thế nào tin rằng tiên tử đã rõ.”

Quay lại, Lưu Ngọc nhàn nhạt nói.

Thấy trong miệng đối phương còn phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, ý đồ muốn tiếp tục dùng phương thức lừa dối này, Lưu Ngọc lập tức nhướng mày.

“Nói hết tin tức về “Thanh Dương Môn” ra mau!”

“Nếu không trước khi chết, tại hạ đành phải cho tiên tử nếm thử cảm giác sống muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

“Nói!”

Hắn thô bạo kéo ngược mái tóc dài của nữ tu váy xanh, ép nàng ta ngẩng mặt lên, Lưu Ngọc lạnh lùng nói.

Lời nói cuối cùng, đã là một tiếng gầm lớn.

Lúc này, trong mắt hắn không hề phân biệt nam nữ, chỉ có phân biệt địch và bạn, cho nên căn bản không hề tồn tại thương hoa tiếc ngọc.

Không thể tiếp tục dùng phương thức trì hoãn như trước, gương mặt nữ tu váy xanh nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng lại im lặng không nói một lời.

Nàng ta biết một khi nói ra, chín phần là sẽ chết, bảo vệ tin tức còn có một cơ hội sống sót.

Nhìn biểu cảm của nữ tử này, Lưu Ngọc không tiếp tục hỏi dồn, chỉ là dùng giọng điệu lạnh như băng bắt đầu đếm ngược:

“Tại hạ chỉ đợi mười hơi thở, tốt nhất tiên tử hãy sớm quyết định.”

“Mười, chín, tám…”

Công pháp đương nhiên rất quan trọng, nhưng an nguy tính mạng của bản thân vĩnh viễn xếp hàng đầu, còn sống thì sẽ có vô vàn khả năng.

Nếu ở trong thời gian quy định, đối phương vẫn không mở miệng như cũ, hắn cũng chỉ đành miễn cưỡng đi giải quyết.

Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt!

Mỗi hơi thở cứ vậy trôi qua, số đếm chậm rãi vang lên bên tai nữ tu váy xanh, giống như từng tảng đá lớn đè lại trong lòng.

Mỗi một con số qua đi, dường như lại chồng thêm một tảng lớn, khiến tâm trạng của nàng ta càng thêm nặng nề.

Thời gian cứ trôi, áp lực nữ tử này phải chịu dần dần tăng lên, trong lòng không ngừng cân nhắc lợi hại của đối sách.

Trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt ửng hồng từ từ trở nên tái nhợt, mà chính bản thân nàng ta cũng không phát hiện ra.

Sống chết nằm trong tay người ta, thân thể hoàn toàn bị khống chế, đối mặt với những tiếng đếm như bản án tử hình, ai có thể giữ được bình tĩnh?

Ít nhất là khi nghe thấy giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào kia, nữ tu váy xanh đều không giữ được bình tĩnh.

Dù sao cuộc đời cũng đang đẹp như vậy, nàng ta chưa sẵn sàng nghênh đón cái chết, hết thảy kiên trì và nỗ lực, chỉ vì để có thể sống sót.

“Từ từ.”

Áp lực trong lòng nàng ta tăng theo cấp số nhân, khi đếm ngược đến “bốn”, áp lực dồn nén trong lòng nàng ta đã đạt đến cực hạn, phòng ngự cuối cùng đã bị phá vỡ, nàng ta không thể không thỏa hiệp.

“Ba… hai…”

Nhưng ngoài dự kiến của nữ tử này, sau khi nàng ta mở miệng, âm thanh đếm ngược chỉ hơi khựng lại, thế mà không bởi vì vậy mà dừng lại.

Trong mắt nữ tu váy xanh hiện lên một tia kinh sợ, không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra:

“Từ từ, bổn phi nguyện ý nói.”

Lời vừa nói ra, âm thanh đang đếm ngược lập tức dừng lại.

Ánh mắt Lưu Ngọc dừng lại trên người nữ tử này, lẳng lặng chờ đợi đáp án.

“Tin tức về Thanh Dương Môn, bổn phi có thể nói ra hết tất cả những gì mình biết không giấu giếm nửa lời, chỉ là ta có một yêu cầu.”

“Đó chính là sau khi nói ra tin tức, ngươi phải thả bổn phi, ta và ngươi ký kết “Khế Thư Tâm Ma”.”

“Nếu nói cũng chết, không nói cũng chết, cuối cùng đều khó thoát chết, bổn phi thà chết chứ không để cho ngươi được như ý nguyện.”

Biết thời gian khẩn cấp, tốc độ nói của nữ tu váy xanh rất nhanh, một hơi nói xong yêu cầu của mình.

Lời vừa dứt, nàng ta không có chút yếu thế nào đối diện với Lưu Ngọc, kiên trì điểm mấu chốt tuyệt đối không nhượng bộ.

Cái gọi là “Khế Thư Tâm Ma”, có thể được cho là Lời Thề Tâm Ma cấp cao, nghe đồn chỉ cần ký kết loại khế thư này, lời thề của hai bên sẽ được Thiên Đạo làm chứng.

Một khi làm trái, tâm ma kiếp khi tấn thăng sẽ bị tăng lên gấp hàng trăm lần!

Đến nay, vẫn chưa từng nghe qua có ví dụ tu sĩ ký khế thư làm trái lời thề vẫn có thể tấn thăng.

Cho nên loại khế thư này, đối với tu sĩ vẫn muốn tiếp tục trèo cao hơn trên con đường tu tiên mà nói, quả thực là một đạo xiềng xích.

Chỉ là nghe đồn khi luyện chế, phải dùng đến một lượng cực nhỏ Linh tài ngũ giai, cho nên giá cả cực kỳ sang quý, thông thường quý giá hơn Pháp Bảo đứng đầu rất nhiều.

Cơ bản là vô duyên với tu sĩ bình thường, dường như chỉ có đứng đầu Kim Đan, hoặc là Nguyên Anh chân quân mới có cơ hội tiếp xúc.

“Rõ ràng là tù nhân, lại dám nói điều kiện với Lưu mỗ?”

Nghĩ như vậy, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của đối phương, Lưu Ngọc có chút không thể cười được.

Tuy rằng là tu sĩ được “nuông chiều từ bé”, kinh nghiệm hành tẩu Tu Tiên Giới tương đối ít.