Chương 1760 Quyết định mạo hiểm(2)
Chuyện quan trọng đã nói xong, tiếp đó hai người lại bắt đầu nói chuyện phiếm, Minh Kính bắt đầu nói đến lý niệm của Bố Y Minh, miêu tả tương lai sẽ hoàn mỹ như thế nào.
Nói trắng ra là không đề cập đến hiện thực, chỉ nói đến “cảnh tượng” trong tương lai, hoàn toàn là cái “bánh vẽ”.
Loại lời nói này, trước kia lúc còn làm trưởng lão ở tông môn, Lưu Ngọc cũng đã nói không ít với đệ tử trong tông môn, đương nhiên hắn biết rõ.
Nước đổ lá khoai, hoàn toàn không để trong lòng.
“Không còn sớm nữa, Cổ mỗ xin cáo từ, ngày khác lại đến bái phỏng!”
Thấy thời gian không còn sớm, đối với những lý tưởng sáo rỗng này, Lưu Ngọc cũng không muốn nói tiếp nữa, sau đó không lâu thì đứng dậy cáo từ.
“Cổ Thành đạo hữu đi thong thả.”
“Tại hạ xin quét dọn sẵn đường đối đãi, luôn đợi đạo hữu ghé thăm!”
Minh Kính tự mình đưa đến ngoài điện, chắp tay vừa cười vừa nói.
Dựa theo tin tức mà Quách Phá Vân cung cấp, cùng tình huống toàn thể trong nhiệm vụ lần này, hắn kết luận đối phương đúng là có tư cách xung kích Chân Nhân bảng.
Với loại thực lực và tiềm lực này dù đã đến Kim Đan đỉnh phong hắn cũng cảm thấy mặc cảm.
Càng quan trọng hơn chính là đối phương cũng chỉ ở Kim Đan trung kỳ!
“Minh Kính đạo hữu dừng chân tại Kim Đan đỉnh phong đã hơn mười năm, chắc là đã chuẩn bị đầy đủ để xung kích.”
“Lần tiếp theo gặp lại, nói không chừng Cổ mỗ phải khom người hành lễ, gọi một tiếng “trưởng lão” nữa đấy!”
“Cáo từ!”
Lưu Ngọc lại cười nói.
Hắn nói xong câu này thì pháp lực trong cơ thể hơi vận chuyển, hóa thành một tia sáng màu xanh bay về phía xa.
“Trưởng lão?”
Đứng tại chỗ, nghe thấy câu này, trong mắt Minh Kính lóe lên thần sức khó mà nắm bắt.
So với Kim Đan đứng đầu, thực lực và tiềm lực của gã đều chỉ có thể xem như “bình thường”.
Dù đã chuẩn bị hơn mười năm, nhưng trước mắt vẫn chỉ nắm chắc bốn mươi phần trăm, cho nên mãi vẫn không dám xung kích bình cảnh Nguyên Anh.
Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, có thể nắm chắc ba phần đã rất đáng gờm, đáng để đánh cược thử một lần.
Nhưng với Minh Kính luôn yêu cầu ổn trọng mà nói, chỉ cần không nắm chắc nhiều hơn một nửa thì tỷ lệ thành công vẫn rất nhỏ tạo thành nguy hiểm thật lớn.
“Haiz…”
Đứng tại chỗ ngây người mười mấy giây, cuối cùng Minh Kính chán nản thở dài một hơi, bóng dáng cũng biến mất bên trong Quần Tiên Điện. …
Nói thì rất dài dòng, nhưng toàn bộ quá trình giao tiếp nhiệm vụ thật ra cũng chỉ khoảng một khắc đồng hồ mà thôi.
Vẫn là sáng sớm hôm ấy, trên đường chân trời mặt trời đã gần lộ hơn một nửa, tỏa ánh sáng và hơi ấm khắp trời đất.
“Vù vù…”
Bên trên trời cao vang lên tiếng xé gió mãnh liệt, một tia sáng màu xanh không hề che giấu Linh áp mà nhanh chóng bay về phía Tầm Dương Thành.
“Dựa theo tin tức của Tô Tương Linh, một tên Kim Đan sau cùng của Thanh Dương Môn đã ẩn thân tại biên giới Giang châu.”
“Lúc nào thánh địa Đạo Nhất cũng có thể động thủ, động tác của mình phải càng nhanh hơn nữa, không kịp trở về động phủ rồi.”
Trong lúc bay đi, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra đủ loại suy nghĩ, dù có khả năng va chạm với tu sĩ thánh địa nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ kiên quyết.
Nghĩ đến điểm này, hắn lấy ngọc bài truyền tin ra, một tay niệm pháp quyết, thần thức khẽ động.
Đưa toàn bộ tin tức có được thông qua ngọc bài truyền tin truyền đến cho Trác Mộng Chân.
Thông cáo với nàng rằng trong khoảng bảy ngày tới mình chưa trở về thì lập tức dẫn Trương Diệc rời khỏi Tầm Dương Thành.
Tìm một chỗ mai danh ẩn tích, chờ đợi mình liên lạc.
Làm một trong những thế lực cường đại nhất Trung Vực, thánh địa Đạo Nhất phát động toàn lực thì có thể che khuất nửa bầu trời Trung Vực, thực lực gần với vương thất Đại Càn.
Lần này rất có thể sẽ gặp tu sĩ thánh địa thậm chí là giao thủ trực diện, Lưu Ngọc nhất định phải đưa ra dự tính xấu nhất.
Kết quả xấu nhất đương nhiên là thân tử đạo tiêu, như thế cái gì cũng không cần nhắc đến nữa.
Nhưng nếu may mắn thoát được, đồng thời bại lộ thân phận thì khi sống sót khỏi sự truy sát của thánh địa và Càn Đình, hắn cần phải thận trọng suy tính nữa.
“Sự do người làm.”
“Hy vọng tất cả đều thuận lợi.”
Hít sâu một hơi, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.
Đứng trước lựa chọn liên quan đến điều này, trong lòng của hắn chẳng những không có ý định lùi bước, tâm tình sợ hãi tiêu cực mà trái lại còn có chút máu nóng sục sôi.
Có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, mặc dù vững vàng đi theo một con đường tu luyện duy nhất, có thể không mạo hiểm thì sẽ không mạo hiểm.
Nhưng khi cơ duyên thật sự đến, lúc cần phải mạo hiểm thì Lưu Ngọc cũng tuyệt đối không sợ hãi cái chết.
“Vù vù…”
Tia sáng xuyên qua trời không, giữa lúc suy tư, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
Cũng không lâu lắm, Tầm Dương Thành đã đập vào mi mắt.
“Bộp…”
Bay thẳng vào trong thành, rơi xuống bên ngoài đại điện Truyền Tống, Lưu Ngọc không thèm để ý đến ánh mắt của người bên ngoài chút nào, trực tiếp đi vào trong điện.
Lúc giết năm người Tô Tương Linh, khí tức tướng mạo của hắn đều là ngụy trang, khiến hắn hoàn toàn khác với diện mạo thật của mình.
Lúc này lấy diện mạo chân thực gặp người khác dĩ nhiên không cần lo lắng bại lộ thân phận.
Mặc dù đều là áo bào đen nhưng Trung Vực và Giang châu lớn như vậy, người mặc áo bào đen nhiều như nước ở sông, không có gì xuất chúng dễ nhận thấy, cũng không cần lo lắng bởi vì điều này mà bại lộ thân phận.
Tu vi Kim Đan trung kỳ đặt ở thủ đô Đại Càn là không đáng nhắc đến, nhưng ở Tầm Dương Thành lại miễn cưỡng xem như một “cao nhân”.
Chủ sự quản lý đại điện Truyền Tống chỉ đạt tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Thấy tu vi Lưu Ngọc cao hơn mình mười tiểu cảnh giới, toàn thân còn lượn lờ sát khí dĩ nhiên không dám làm khó dễ, lúc này nhanh chóng sắp xếp công việc truyền tống.
“Vù vù…”
Truyền tống khẽ chấn động, Linh quang màu sữa từng vòng từng vòng sáng lên, ngay lập tức đạt đến trình độ rực rỡ chói mắt.
Bình tĩnh nhìn chăm chú toàn bộ quá trình truyền tống, Lưu Ngọc cũng hiểu rất rõ quy trình này, thân hình nhanh chóng biến mất không còn thấy gì ở trong đó.
Một tòa thành nhỏ bình thường tại biên giới Giang châu, Dương Hà Thành.
Không có cao giai đặc biệt hoặc là tài nguyên tu tiên đặc biệt quý báu gì cả, bởi vậy tu sĩ ngoại lai rất ít.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ Giang châu, ngay cả xếp hạng một trăm cũng không thể nào vào được, được xem là một căn cứ tu tiên giả bình thường cỡ lớn thôi.
Tu sĩ Kim Đan ở đây đã coi như “cao thủ” có mặt mũi, gần như không có Nguyên Anh chân quân.
“Vù vù…”
Đại điện Truyền Tống tại Dương Hà Thành, một Truyền Tống trận bỗng nhiên run nhè nhẹ, từng trận hoa văn sáng lên lấp lánh Linh quang, đây là dấu hiệu cho thấy có tu tiên giả sắp truyền tống đến.
“Lần này là ai truyền tống đến đây?”
Tu sĩ trông coi đại điện Truyền Tống đã hơi buồn ngủ, nhưng cảm nhận được động tĩnh vẫn lập tức giữ vững tinh thần.