← Quay lại trang sách

Chương 1759 Quyết định mạo hiểm

Thuộc về thành viên vòng ngoài của Bố Y Minh, chuyên dựa vào việc hoàn thành nhiệm vụ trong Minh giao phó để lấy được chút tài nguyên, thỏa mãn tu luyện hàng ngày.

“Vù vù…”

Một tia sáng màu xanh từ phía chân trời lao vút đến, nương theo một trận Linh áp cường đại nhanh chóng đến gần Vạn Tiên sơn.

Cảm nhận được luồng Linh áp này, rất nhiều tu sĩ đều ngẩng đầu nhìn lên, tu sĩ tuần tra cũng như rơi vào đại địch.

“Vèo vèo…”

Khi tia sáng đến càng gần, bọn họ dần thấy rõ bóng người bên trong tia sáng.

Đây là một người mặc áo bào đen, thân hình cực kỳ khôi ngô, mũ trùm màu đen che khuất hơn phân nửa gương mặt, có vẻ hơi thần bí.

Quanh thân người này còn lượn lờ một luồng sát khí như có như không, rõ ràng không cùng đẳng cấp.

Người này chính là Lưu Ngọc đang giành giật từng giây để trở về!

Nhìn thấy tu sĩ tuần tra như rơi vào đại địch, mặt mày hắn không chút thay đổi mà giơ cao tay trái.

Chỉ thấy một chiếc nhẫn màu đỏ vừa vặn hiện ra trên ngón trỏ của Lưu Ngọc, trên đó khảm một cây kiếm nhỏ màu đỏ, vào lúc này đang phát ra ánh sáng hồng rực rỡ.

Dưới sắc trời vừa sáng thế này tựa như một ngôi “sao Kim” chỉ dẫn phương hướng.

Chiếc nhẫn màu đỏ là tiêu chí của thành viên hạch tâm Bố Y Minh, thấy Lưu Ngọc đưa ra tín vật, các tu sĩ tuần tra cũng thả lỏng đi, không còn đề phòng như vừa rồi nữa.

“Trước đây chưa từng thấy qua vị đạo hữu này, không phải là tu sĩ gần đây mới gia nhập Minh chứ?”

“Những năm gần đây, đạo hữu gia nhập bổn Minh đúng là càng ngày càng nhiều.”

Cảm nhận được luồng Linh áp cường đại kia, một vài tu sĩ Kim Đan yên lặng nghĩ thầm.

Làm tu sĩ của Bố Y Minh, nhìn thấy tổ chức càng ngày càng cường đại, không ngừng có đạo hữu mới gia nhập, bọn họ đương nhiên vui vẻ.

“Bộp…”

Lưu Ngọc không để ý đến ánh mắt tò mò của đám tu sĩ truyền đến, giữa những tòa kiến trúc, sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc, liếc nhìn một vòng xong thì trực tiếp đi thẳng đến Quần Tiên Điện.

Trong lúc đi đường, hắn đã xuất ra ngọc bài truyền tin, phát một tin tức cho tu sĩ phụ trách giao tiếp nhiệm vụ.

Đi không bao xa, Quần Tiên Điện đã đập vào trong mắt.

Có tín vật của thành viên hạch tâm, trên đường đi Lưu Ngọc không hề bị chặn đường, lập tức được đi vào bên trong đó.

Trong điện không có một ai, tu sĩ giao tiếp cũng chưa chạy đến, hắn tùy ý tìm một cái ghế bành rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi.

“Bộp bộp…”

Cũng không lâu lắm, ở cửa điện truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nương theo tiếng hành lễ cung kính của thủ vệ, một bóng người đập vào mi mắt.

Vẻ mặt Lưu Ngọc hơi động, khẽ mở mắt nhìn qua.

Người này một đầu tóc trắng sáng, mặc bộ áo xám có hơi cứng ngắc, trông khá giống một người trung niên.

Mặt chữ quốc, làn da thì trắng nõn, ngoài miệng cũng không có râu.

“Gia sư Thanh Thủy chân quân tạm thời còn chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên chuyện tiếp đãi tạm thời do tại hạ phụ trách.”

“Đúng rồi, tại hạ là Minh Kính, bái kiến Cổ Thành đạo hữu.”

Trên mặt tu sĩ áo trắng mang theo nụ cười như gió xuân, giải thích một câu rồi lập tức chắp tay tự giới thiệu.

“Thì ra là Minh Kính đạo hữu, tại hạ Cổ Thành.”

Lưu Ngọc không hề khinh thường, đứng dậy chắp tay bình tĩnh nói.

“Xem ra lời đồn quả thật không sai, giáo đồ “Thanh Thủy trưởng lão” xác thực có người tài.”

“Tên “Minh Kính chân nhân” với vẻ ngoài xấu xí này lại có tu vi Kim Đan đỉnh phong.”

Cảm nhận được Linh áp của đối phương, vẻ mặt hắn không chút thay đổi nhưng trong lòng lại lóe lên ý nghĩ này.

Đã quyết định phát triển lâu dài ở Bố Y Minh, dĩ nhiên phải cùng tu sĩ Minh chủ tạo mối quan hệ, cho nên thái độ của Lưu Ngọc khá lịch sự.

Sau khi khách sáo vài câu, hai người ngồi đối diện nhau, rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Dựa theo quy củ giao ước ban đầu, dưới tình huống bình thường đều sẽ khách sáo một phen, sau đó mới tiến vào chủ đề chính.

Cho nên Lưu Ngọc bắt đầu hỏi chuyện liên quan đến “Thanh Thủy chân quân”.

Nói thế nào cũng coi như đó là người lãnh đạo trực tiếp của mình, hiểu rõ một phen vẫn rất cần thiết.

Nói về Thanh Thủy chân quân, mặt mũi Minh Kính tràn ngập vẻ sùng bái, dường như vô cùng bội phục với sư tôn của mình.

Cùng trò chuyện qua, Lưu Ngọc biết được người này là đại đệ tử của Thanh Thủy chân quân, đã dừng ở Kim Đan đỉnh phong mấy chục năm, gần đây đã có dự định xung kích lên bình cảnh Nguyên Anh.

Khách sáo một phen, hắn thấy thời cơ không sai biệt lắm lập tức tiến vào chủ đề.

“Nhiệm vụ mà Minh giao phó lần này, Cổ mỗ đã hoàn thành, đây là “đá Mê Ly.”

“Về phần năm tên tu sĩ kia, do thực sự không có phương pháp phân thân nên vẫn để một người chạy thoát.”

Vừa nói nhẫn trữ vật của Lưu Ngọc vừa lóe lên Linh quang.

Hộp gấm màu lam chứa đá Mê Ly lập tức xuất hiện trong tay, bị pháp lực nâng lên lướt về phía đối phương.

“Lạch cạch.”

Minh Kính vững vàng tiếp được hộp gấm màu lam, bắt đầu mở ra xem xét, xác nhận không gì sai sót thì cười nói:

“Đúng là “đá Mê Ly”, Cổ Thành đạo hữu không nên tự trách làm gì.”

“Dù sao phải đối mặt với năm tên tu sĩ cùng cảnh giới, chạy mất một người cũng là chuyện bình thường.”

“Đổi lại mà là tại hạ cũng không chắc có nắm được toàn bộ hay không, huống chi thân phận của năm người kia cũng không bình thường.”

Nghe vậy Lưu Ngọc khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần tự trách.

Dường như bởi vì không hoàn thành hoàn mỹ nhiệm vụ nên có chút áy náy.

Về phần vấn đề thân phận của đám người Tô Tương Linh, nhiệm vụ thứ nhất chính là loại độ khó này, hắn hoàn toàn không có ý định nói ra.

Làm cũng đã làm, lúc này nhắc đến cũng vô nghĩa, chỉ sẽ tạo thành ngăn cách và không thoải mái.

Huống chi cầm được công pháp thần thức, sao có thể không nỗ lực kia chứ?

Mặc dù lấy cờ hiệu là tán tu cần phúc lợi, nhưng bên trong nhóm tán tu danh tiếng lại không tệ, nhưng tại Bố Y Minh cũng không phải thiện đường!

Vừa nói trên gương mặt Minh Kính lộ ra vài phần khó xử, dừng một chút rồi mở miệng nói:

“Liên quan đến nhiệm vụ ban thưởng luôn do sư tôn cấp cho, nhưng lúc này lão nhân gia đang còn bận chuyện quan trọng bên trong Minh.”

“Cho nên chỉ sợ phải chờ một chút, đợi sau khi lão nhân gia quay về lại tự mình cấp cho Cổ Thành đạo hữu.”

Lời này của gã cũng không phải nói điêu, Thanh Thủy chân quân đúng là đã ra ngoài.

Nhưng sở dĩ không cấp ban thưởng cho nhiệm vụ cũng là vì muốn sưu tập tình báo, nghiệm chứng xem tình huống hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của một bên, vẫn phải thông qua con đường nghiệm chứng của Bố Y Minh nữa, đương nhiên những lời này nói ra cũng không tốt.

“Cổ mỗ hiểu rõ, sẽ chờ thông truyền từ Minh.”

Dưới tình huống nhiệm vụ đã hoàn thành, cần thời gian nghiệm chứng, Lưu Ngọc gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu.