← Quay lại trang sách

Chương 1762 Lo được lo mất, tay sai Càn Đình! (2)

Việc này liên quan trực tiếp đến công pháp, quan hệ đến con đường ở tương lai, dù tâm tính kiên định như hắn cũng không khỏi có chút lo được lo mất.

Nghe thấy giọng điệu của vị “tiền bối” này thì biết sẽ không dừng lại ở đây quá lâu, cho nên giọng điệu của thanh niên Trúc Cơ cũng rất nhanh.

Chỉ một hơi đã nói xong toàn bộ chuyện mình biết, sau đó khoanh tay đứng một bên không nói lời nào.

“Không có?”

Sau khoảng hai hơi thở, Lưu Ngọc bình tĩnh mở miệng, nhất cử nhất động đều là không giận tự uy.

“Bẩm tiền bối, tất cả những gì vãn bối biết đều đã nói ra toàn bộ, tuyệt đối không có chút giấu diếm!”

Không dám thất lễ, thanh niên Trúc Cơ vội vàng trả lời.

“Ừm.”

Lưu Ngọc bình thản gật đầu, sau đó trực tiếp đi ra ngoài điện.

Ngay lúc thanh niên Trúc Cơ đang thất vọng, cho rằng lần này bận rộn công toi rồi, thì mười khối Linh Thạch trung phẩm lại bay tới.

“Cái này… Tiền bối à, cái này nhiều lắm.”

“Vì tiền bối cống hiến sức lực, vãn bối đều cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không có ý khác, nếu như có thể…”

Thanh niên Trúc Cơ vội bước theo phía sau, vẻ mặt có chút phấn khích, cả gan mở miệng.

Nhưng lời này còn chưa nói hết đã bị một giọng điệu cực kỳ uy nghiêm cắt đứt.

“Phần Linh Thạch này là do ngươi xứng đáng có được.”

Đi ra đến ngoài điện, bước chân Lưu Ngọc vẫn không ngừng, ý tứ sâu sắc nói.

Vào lúc người này còn chưa nghĩ ra cái gì, bước chân của hắn hơi dừng lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.

“Không cần đi theo.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt thanh niên Trúc Cơ cứng đờ, nhưng cũng chỉ có chút xíu không cam lòng dõi mắt nhìn Lưu Ngọc đi xa.

Cũng may chỉ nói vài câu đã có thể thu được một ngàn khối Linh Thạch, coi như thu hoạch dồi dào.

Trong ánh mắt hâm mộ của vô số đồng sự, hắn ta trở lại vị trí ban đầu của mình.

Nhưng kẻ này không biết là một khi Lưu Ngọc giao phong với tu sĩ thánh địa Đạo Nhất, thì mặc kệ có xuất hiện tử thương hay không thì việc này hoàn toàn có thể bị nghiêm tra ra.

Trong đại điện Truyền Tống vẫn còn có những thủ vệ khác.

Đến lúc đó biết hắn ta tiết lộ tin tức ra, còn có thể sống thì đã coi như khá tốt rồi, nói không chừng còn bị nỗi khổ sưu hồn.

Cho nên một ngàn khối Linh Thạch này đúng là thứ hắn ta xứng đáng có được.

Tiếc là tu sĩ này vẫn còn trong giây phút phấn khởi nên hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt quái dị của những thủ vệ khác.

Thấy một màn này, tu sĩ tuổi già trông coi hơi lắc đầu.

Họa từ miệng mà ra, tin tức của tiền bối cao nhân mà tu sĩ cấp thấp có thể tùy tiện bàn luận sao?…

“Bộp…”

Đi ra ngoài điện, đặc biệt tránh khỏi phủ Thành Chủ, nơi có khả năng tồn tại tu sĩ Nguyên Anh, Lưu Ngọc thả thần thức âm thầm quan sát toàn bộ thành.

“Ầm…”

Không phát hiện ra bóng dáng tu sĩ thánh địa Đạo Nhất nào, pháp lực trong cơ thể hắn nâng lên, lúc này lập tức bay vút lên cao.

Trước sự chứng kiến của mọi người, bay về phía vùng núi hoang sơ ngoài thành.

Loại hành vi tự bại lộ hành tung này quả thật có chút không ổn, nhưng biết được tu sĩ thánh địa đến đây sớm tận hai ngày, Lưu Ngọc không muốn lãng phí dù chỉ một phút một giây.

Dưới tình thế gấp gáp, cũng không lo được nhiều như vậy, dù sao đã đổi khí tức và ngụy trang rồi.

Nếu bởi vì vậy mà trì hoãn thời gian, dẫn đến cuối cùng thất bại, vậy coi như hối tiếc không kịp rồi!

“Vù vù…”

Trên bầu trời một tia sáng bay xẹt qua, bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, tiếng vang vang lên mãnh liệt.

“Bộp bộp…”

Linh quang trên nhẫn trữ vật lóe sáng, Lưu Ngọc trực tiếp tế Hắc Phong sí ra, rót toàn bộ pháp lực thôi động.

Bộc phát ra tốc độ bay nhanh nhất, bay về phía “Dương Hà Thành”.

Nói là “vùng núi hoang dã” nhưng mặt đất vẫn có không ít khói người, đều có phàm nhân cư trú, chỉ là số lượng tu tiên giả giảm bớt khá nhiều.

Rời khỏi phạm vi ngàn dặm bên ngoài Dương Hà Thành, thường phải bay khoảng một, hai trăm dặm mới có thể cảm giác được Linh áp của một, hai tên tu sĩ cấp thấp.

Chẳng qua so với tu tiên giả khắp nơi thì có thể thấy Tiên Thành này đúng là vùng núi hoang vắng thực sự.

Dù sao có tồn tại phúc địa Linh sơn vĩnh viễn cũng chỉ là số ít, đa số vẫn là núi hoang không có chút Linh khí nào cả.

Biên giới phía nam Giang châu, mọc lên hai tòa Tiên Thành bình thường tựa như rừng, khoảng cách giữa hai tòa xa nhau khoảng tám, chín ngàn dặm.

Trong lúc này, còn có rất nhiều căn cứ cỡ trung, tiểu của tu tiên giả.

“Không rõ vị trí cụ thể của “Không Thanh” cũng chỉ có thể dùng phương pháp trực tiếp đơn giản nhất, lục soát toàn bộ khu vực này một lần.”

“Hy vọng còn kịp.”

Trong lúc bay, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Thần thức đã đạt đến phạm vi hai mươi dặm, lấy bản thân ở vị trí trung tâm, lặng yên không một tiếng động bắt đầu liếc nhìn phạm vi khoảng một hai trăm dặm xung quanh, chú ý bất cứ hành động hay đấu pháp nào.

“Có giao động đấu pháp cấp Kim Đan thì mình không thể nào không cảm ứng được.”

Nhanh chóng bay đi, thần thức vẫn luôn dò tìm, hắn cũng yên lặng nghĩ thầm.

Tạo nghệ thần thức cao siêu khiến Lưu Ngọc cơ bản không cần lo lắng bị tu sĩ cùng cảnh giới phát hiện, nhưng vẫn phải cẩn thận mạo phạm đến tu sĩ Nguyên Anh.

Cho nên cả đường bay đi, phàm là gặp Linh sơn tứ giai hắn đều tránh đi từ xa.

Không Thanh chân nhân cũng rất khó có khả năng trốn dưới mí mắt của Nguyên Anh chân quân.

Một vài căn cứ tu tiên giả cỡ trung, hoặc động phủ với Linh khí nồng nặc nhất cũng đều chỉ liếc một cái rồi đi.

Trừ những cái đó ra thì không có gì cần phải cố kỵ!

“Vù vù…”

Trên bầu trời mấy ngàn trượng, Lưu Ngọc nhanh chóng ghé qua khu vực giữa hai tòa Tiên Thành, thần thức không ngừng liếc nhìn từng mảnh khu vực tại vùng này.

Dưới ánh mắt là từng điểm đen lớn nhỏ khác nhau.

Cứ như vậy, mấy canh giờ trôi qua, hoàn toàn không phát hiện ra chút dị thường nào.

Cho dù ngẫu nhiên đụng trúng tu sĩ Kim Đan đấu pháp cũng rõ ràng không phải là người mà Lưu Ngọc tìm kiếm.

Mấy canh giờ trôi qua, những nơi đi qua đều một mảnh “yên bình”, cả hai tòa thành đều đã lục soát hơn phân nửa, hoàn toàn không có bóng dáng của tu sĩ thánh địa Đạo Nhất nào.

Thời gian trôi qua, sắc mặt Lưu Ngọc dần khó coi, cũng dần trở nên âm trầm hơn.

“Chẳng lẽ mình đến trễ?”

“Vị Không Thanh chân nhân kia đã bị tu sĩ thánh địa Đạo Nhất đánh giết, tất cả đều kết thúc sao?”

Trong lòng của hắn, không thể ngăn chặn ý nghĩ này dâng lên.

Loại khả năng này không phải là không có, dù sao thánh địa cũng là thế lực cao nhất ở Trung Vực, ai biết được là họ có thủ đoạn đặc biệt gì không, có thể nhanh chóng khóa chặt vị trí tu sĩ mục tiêu.