← Quay lại trang sách

Chương 1763 Lo được lo mất, tay sai Càn Đình! (3)

Hơn nữa đã truy sát tu sĩ Thanh Dương Môn sáu vạn năm, nói không chừng đã luyện chế ra Pháp Bảo truy tung tu sĩ Thanh Dương Môn.

“Mọi chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ có thể làm hết sức mình thôi.”

Bình phục được tâm tư lo được lo mất, sắc mặt Lưu Ngọc dần khôi phục bình tĩnh, vẫn duy trì tốc độ bay nhanh nhất, không có tính toán từ bỏ.

Chỉ cần tất cả còn chưa kết thúc, hai bên còn đang đấu pháp hắn tin tưởng tiếp tục tìm kiếm như vậy thì nhất định có thể gặp được.

Dù sao không thể so với thánh địa Đạo Nhất, cần khóa chặt chính xác vị trí, mình chỉ cần tìm ra dao động đấu pháp là đủ rồi.

Tìm kiếm một lần nếu vẫn không phát hiện ra động tĩnh gì, cũng không phát hiện ra bóng dáng của tu sĩ thánh địa Đạo Nhất nào, vậy hơn phân nửa nói rõ là đã kết thúc.

Nếu không phát hiện ra động tĩnh đấu pháp nhưng phát hiện ra tu sĩ thánh địa thì đây là tình huống tốt.

Chứng minh vị trí “Không Thanh” vẫn còn chưa bị tìm ra, Lưu Ngọc không có tới trễ, tất cả còn có thể kịp.

Nếu phát hiện ra động tĩnh đấu pháp, xem như không tốt cũng không xấu, ít nhất tất cả còn chưa kết thúc.

Chỉ là muốn tiếp xúc với tu sĩ Thanh Dương Môn hoặc là nhận được phần sau của Thanh Dương công pháp, vậy thì không thể tránh khỏi phải va chạm với tu sĩ thánh địa, không thể ngồi xem “Không Thanh” chết đi.

“Vù vù…”

Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, nương theo đó là một trận Linh áp cường đại cực hạn Kim Đan, một tia sáng màu xanh không ngừng ghé qua giữa hai tòa Tiên Thành, dần dần đến gần biên giới Giang châu.

Ngay sau đó đã qua khoảng hai canh giờ, nhìn thấy biên giới Giang châu ở ngay trước mắt rồi, sắp rời khỏi phạm vi Giang châu.

Tâm trạng Lưu Ngọc cũng dần chìm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng liên tục cau mày.

“Chắc là đã kết thúc?”

“Cứ thoáng qua như vậy sao?”

Trong lòng của hắn lại dâng lên ý nghĩ này lần nữa.

Nhưng hắn vẫn ôm lại chút hy vọng cuối cùng, tiếp tục tìm kiếm về khu vực hai trăm dặm phía sau, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.

Có tiền đồ tốt đẹp, hoàn toàn có thể ngưng kết Nguyên Anh, tâm cao khí ngạo như Tô Tương Linh chắc chắn không thể nào nói dối.

Đối với tu sĩ còn muốn tấn thăng mà nói, ràng buộc từ Khế Thư Tâm Ma không thể nào bỏ qua, cái giá khi vi phạm khó có thể chấp nhận.

Tuy là Hóa Thần thần quân xuất thủ, cũng không có khả năng giải trừ Khế Thư Tâm Ma.

Cho nên lời của Tô Tương Linh, Lưu Ngọc vẫn khá tin tưởng.

Mà đối với tất cả tin tức, chi tiết hay logic trước sau đều như một, không giống như những lời tự nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn.

“Thực sự không được rồi, rời khỏi Giang châu theo phương hướng này lại tìm kiếm một khoảng nữa cũng không sao.”

“Nói không chừng tin tức Tô Tương Linh có được cũng không đủ chuẩn xác nhỉ?”

Trong lúc bay đi, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.

Việc liên quan đến “Thanh Dương công pháp” thực sự là rất quan trọng, phàm là có chút hy vọng hắn cũng không muốn từ bỏ!…

Khoảng một khắc, hai khắc rồi nửa canh giờ trôi qua…

Xuyên tới xuyên lui giữa khu vực hai tòa thành, đảo mắt lại trôi qua một canh giờ, Lưu Ngọc vẫn không phát hiện ra bóng dáng của tu sĩ thánh địa Đạo Nhất.

“Nếu tình huống Tô Tương Linh không nhất định chuẩn xác, có lẽ Thanh Dương Môn còn có cá lọt lưới khác, còn có tu sĩ Kim Đan khác thì sao?”

“Hoặc là công pháp bị lộ ra thì sao?”

“Thánh địa Đạo Nhất diệt được Thanh Dương Môn có lẽ có tồn tại công pháp gì đó?”

Hy vọng càng thêm xa vời, nhìn qua vô số điểm đen trên mặt đất, Lưu Ngọc bắt đầu chuyển góc độ suy nghĩ, trong lòng cũng dần rõ ràng hơn.

Coi như không cho phép đệ tử môn nhân tu luyện, lưu lại làm tham khảo thì vẫn có giá trị rất cao.

Chỉ là muốn thu hoạch được công pháp từ thánh địa Đạo Nhất, độ khó có thể so với hái trăng trên trời!

Thánh địa khinh thường thế gian mấy chục năm, Linh Bảo uy hiếp tứ phương, Hóa Thần thần quân cũng không chỉ có một vị.

Còn có bách nghệ tu tiên tân tiến nhất, bí thuật pháp thuật quỷ dị, tài nguyên tu tiên quý hiếm.

Thủ đoạn dịch dung và che giấu khí tức có thể giấu diếm tu sĩ bình thường nhưng muốn qua được thánh địa tựa như người si nói mộng.

Mặc dù có đủ tự tin nhưng đối với việc mình có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng, Lưu Ngọc vẫn hiểu rất rõ.

Muốn lấy được phần sau của công pháp từ thánh địa Đạo Nhất, với thực lực và thủ đoạn bây giờ của hắn gần như không thể nào làm được.

Loại tình huống này so với việc Thanh Dương công pháp thất truyền là gần như không có gì khác biệt.

Chỉ là có khi tình thế phát triển luôn có chút ngoài ý định.

Đang lúc hy vọng dần xa vời, Lưu Ngọc gần như không còn ôm chút hy vọng nào, từng đợt dao động của đấu pháp cấp bậc Kim Đan lại trùng hợp xuất hiện bên trong cảm ứng Linh Giác của hắn.

“Hửm?”

“Không phải là…”

Xác định Linh Giác cảm ứng không sai, tinh thần của Lưu Ngọc chấn động, sau đó lại dấy lên chút hy vọng.

Trong lòng nhao nhao suy đoán, không tự giác mà có vài phần chờ mong, nhưng động tác của hắn vẫn không chút chậm trễ, lúc này lập tức chạy về phía khu vực xuất hiện dao động.

Khi khoảng cách đến gần, lúc đến khoảng một trăm hai mươi dặm thì bóng dáng Linh khải màu vàng trên hai người lần lượt xuất hiện trong phạm vi thần thức quan sát được.

Hai tên tu sĩ này có tu vi đều đạt Kim Đan hậu kỳ, mà Linh khải cấp bậc Pháp Bảo, quanh thân lượng lờ từng đợt sát khí rõ ràng.

Rõ ràng đã giết chóc không ít người, trên tay dính đầy máu tươi.

Đội bảo vệ lệ thuộc trực tiếp của vương thất Đại Càn… Kim Ngô Vệ!

Trong Linh Giác, dao động của luồng đấu pháp kia càng thêm rõ ràng.

“Hả?”

Nhìn thấy “Kim Ngô Vệ” xuất hiện, Lưu Ngọc không kinh sợ mà còn cảm thấy mừng, độ nắm chắc người đang đấu pháp là “Không Thanh chân nhân” lập tức tăng lên thêm khoảng ba phần.

Đối với khả năng có thế có thể lực sinh ra Hóa Thần, thánh địa Càn Đình luôn tỏ thái độ giống nhau, ăn ý cùng tiến hành chèn ép.

Ở phương diện này, cả hai đã nhiều lần liên thủ, chèn ép những thế lực mới.

Mà “Kim Ngô Vệ” là tay sai của Càn Đình, hợp tác với tu sĩ thánh địa Đạo Nhất truy sát, không thể bình thường hơn được nữa.

Liên quan đến khả năng chèn ép các thế lực thống trị, trong tối hai phe nói không chừng đã sớm có ước định với nhau.

Cho nên Kim Ngô Vệ xuất hiện ở một trình độ nào đó, trái lại chứng tỏ được phỏng đoán của Lưu Ngọc.

Tu sĩ thánh địa Đạo Nhất rất có khả năng đang ở gần đây, đây là thánh địa Đạo Nhất cùng Càn Đình liên hợp hành động.

Thần thức lặng yên không một tiếng động liếc nhìn theo hai tên Kim Ngô Vệ.

“Nếu đã như vậy…”

Bên dưới mũ trùm, đôi mắt đen như mực của Lưu Ngọc hiện lên chút ánh sáng lạnh lùng.