← Quay lại trang sách

Chương 1764 Kim Ngô Vệ chết, Không Thanh chân nhân

Nghĩ đến vấn đề mấu chốt của công pháp, chỉ khoảng một hơi thở ngắn ngủi hắn đã đưa ra một quyết định “gan to bằng trời”!

“Lấy ít địch nhiều, dựa vào tình hình hiện tại của Không Thanh, chắc chắn là không quá ổn.”

“Theo tình báo, thực lực quả thật cũng không tính là đặc biệt xuất chúng, cho dù thủ đoạn có thể kiên trì nhất thời, cũng không thể cứ tiếp tục kiên trì.”

Đủ loại suy nghĩ chuyển động, nhằm về phía ánh sáng của Kim Ngô Vệ, Lưu Ngọc không có một ý định dừng lại.

“Phịch.”

Sau lưng hắn, Hắc Phong sí đập với tần suất cao, tốc độ dường như tăng lên rất nhiều.

Một trăm hai mươi dặm, một trăm mười dặm, một trăm dặm…

Nhưng vào thời điểm Lưu Ngọc còn cách chín mươi dặm, thần sắc một Kim Ngô Vệ mặc Linh khải màu vàng khẽ động, lập tức truyền âm:

“Kim Ngô Vệ làm việc, người tới hãy dừng bước và xưng tên!”

Ngữ khí này vô cùng nghiêm khắc, thái độ rất trịch thượng.

Rất rõ ràng, tên tuổi của vương thất Đại Càn vô cùng có ích.

Cho dù là tu sĩ có thực lực cao cường, nhưng vừa thấy danh xưng “Kim Ngô Vệ”, hơn phân nửa đều sẽ cúi đầu thỏa hiệp.

Chính vì như vậy, Kim Ngô Vệ vẫn quen thói hách dịch, luôn không đặt tu sĩ bình thường trong lòng.

Cho rằng Lưu Ngọc cũng sẽ giống như tu sĩ bình thường, vừa nghe thấy tiếng tăm Kim Ngô Vệ, sẽ nhanh chóng thay đổi thái độ ăn nói trở nên khép nép.

Có điều rất hiển nhiên, bọn họ đều sai rồi.

“Vèo vèo…”

Truyền âm phát ra, nhưng ánh sáng màu xanh đến từ phương xa lại không có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ dừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.

Cách xa nhau mấy chục dặm, Linh áp vượt qua cực hạn Kim Đan bình thường kia đã dồn ép hai người từ xa.

“Linh Giác không sai!”

“Nói như vậy, thực lực của người tới đã có tư cách đứng hàng “Chân Nhân bảng”!”

Kim Ngô Vệ được chọn lựa nghiêm khắc, chẳng những tu vi đều yêu cầu phải là Kim Đan hậu kỳ, mà thực lực cùng cấp cũng phải là người xuất sắc nhất.

Lúc này hai người bọn họ đang liên thủ cùng nhau, đều cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt như vậy, thực lực của người tới không nghi ngờ gì có thể vững vàng tiến vào “Chân Nhân bảng”.

“Kim Ngô Vệ làm việc, người tới dừng bước!”

Thực lực đối phương mạnh mẽ, lúc này Kim Ngô Vệ không muốn động thủ, lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng có khắc kim long, một lần nữa truyền âm nói.

Chỉ là lúc này đây, ngữ khí đã khách sáo không ít.

“…”

Nhưng mặt Lưu Ngọc không chút biểu tình, hắn không có một chút suy nghĩ phí lời, chỉ là toàn lực bùng nổ tốc độ, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu hai người.

“Người đến không có ý tốt!”

Hai gã Kim Ngô Vệ nhíu mày liếc nhìn nhau, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay sau đó, hai tên này cùng lúc ra tay.

Một người lấy ra một cây cung vàng, lập tức giương cung kéo dây bắn tên, bắn ra một mũi tên màu vàng.

Cây cung vàng này phát ra uy thế sắc bén, vượt xa so với Pháp Bảo thông thường, lực sát phạt vô cùng mạnh mẽ.

“Xoẹt xoẹt…”

Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, mỗi một mũi tên màu vàng đều ẩn chứa sát khí vô cùng đáng sợ, có khả năng phá hủy núi non.

Người còn lại lấy ra một pháp khí đao vàng quăng lên không trung chém về phía Lưu Ngọc, cũng lấy ra một tấm chắn huyền phù màu vàng thật dày chắn trước mặt hai người.

Một người tấn công, một người phòng thủ, cả hai rõ ràng phối hợp ăn ý, hiệu quả đạt đến một cộng một lớn hơn hai.

“Vèo vèo…”

Mưa tên màu vàng che trời lấp đất, khóa chặt tất cả không gian Lưu Ngọc đi đến, Pháp Bảo kim đao biến lớn khoảng mười trượng cũng theo sát bổ về phía hắn.

Sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua?

Đối diện với loại tình huống này, sắc mặt Lưu Ngọc dường như không có chút thay đổi nào!

“Bùng…”

Chỉ là tâm niệm vừa động, tấm chắn lửa ba mặt cuồn cuộn lửa xanh ngay lập tức xuất hiện trước người.

“Keng keng keng…”

Xung quanh cơ thể, lá chắn hộ thân ba mặt xoay vòng nhanh chóng, cho dù có bao nhiêu mũi tên vàng rơi xuống, vẫn giữ bộ dáng vững như Thái Sơn.

Cho đến hôm nay, uy năng của phát thuật này đã vô cùng khả quan.

“Hự.”

Một đợt tên màu vàng qua đi, Pháp Bảo kim đao ước chừng mười trượng đã tới gần, hung hăng đánh từ trên xuống dưới.

Đối mặt với đòn này, Lưu Ngọc vẫn thờ ơ như cũ.

Chỉ là trong lòng niệm chú điều khiển một mặt của lá chắn hộ thể hướng về phía trước, chắn chính diện đường tới của Pháp Bảo kim đao.

“Bùm.”

Pháp Bảo kim đao thật lớn trảm vào lá chắn lửa màu xanh nho nhỏ, nhưng lại không lập tức đánh tan được lá chắn.

Mà là sau nửa hơi thở giằng co, cuối cùng mới tan biến.

Nhưng Pháp Bảo kim đao này, uy năng của một đòn cũng tiêu tan hầu như không còn lại gì, chỉ có thể tạm thời lui về phía sau để tiếp tục phát huy sức mạnh.

Công pháp mang thêm uy năng của pháp thuật “Hộ Thể Diễm Thuẫn”, được quyết định trực tiếp bằng cường độ pháp lực của Lưu Ngọc, cũng liên quan đến uy năng của Thanh Dương Ma Hỏa.

Tu luyện đến Kim Đan trung kỳ, cũng đã trên dưới ba mươi năm, tuy rằng vẫn chưa thể đột phá đến hậu kỳ, nhưng tu vi của hắn không hề dậm chân tại chỗ.

Nếu như ở cảnh giới Luyện Khí chia làm chín tầng, thì cảnh giới Kim Đan cũng được chia làm chín tầng.

Vậy thì Lưu Ngọc lúc này, đã từ tầng bốn Kim Đan trung kỳ thăng lên tầng năm Kim Đan.

Mà biên độ tăng lên của Thanh Dương Ma Hỏa càng không cần nhiều lời, lúc này đã là Linh hỏa tam phẩm cực kì hi hữu.

“Thực lực thật mạnh!”

Nhìn cảnh này, hai tên Kim Ngô Vệ nhíu mày càng sâu, đối phương còn chưa thực sự ra tay, cũng đã khiến cho hai người bọn chúng cảm thấy áp lực nặng nề.

Lúc này, Lưu Ngọc đã tiến vào trong bốn mươi dặm.

Bị tấn công mà không đánh trả cũng không phải phong cách của hắn, cho nên ngay sau đó hắn lập tức ngang nhiên ra tay.

Thần thức vô hình vô chất nhanh chóng hội tụ giữa mày, nén lại và ngưng thành bốn cây kim thật nhỏ như sợi lông trâu!

Bốn cây chia làm hai nhóm, nhắm về phía hai người.

Kinh Thần Thích!

Dường như trong chớp mắt, Kinh Thần Thích vượt qua khoảng cách xa xôi, tiến gần chỉ cách hai người nửa trượng.

Nhưng vào thời điểm sắp đâm vào giữa mày hai tên Kim Ngô Vệ, người mặc Linh khải màu vàng lại tỏa ra một đám phù văn huyền ảo.

Những tia sáng màu vàng nhàn nhạt sáng lên, bảo vệ phần yếu trên đầu.

“Phanh!”

Ở mặt thần thức không tồn tại trong hiện thực, trước sau truyền đến bốn âm thanh lớn, nhưng hai gã Kim Ngô Vệ vẫn bình an vô sự.

“Thần thức công kích!”

Hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trong mắt hai người bọn chúng hiện lên vẻ sống sót sau tai họa, may mắn là Linh khải đại diện cho thân phận Kim Ngô Vệ còn có hiệu quả chống đỡ công kích từ thần thức.

Nếu không phải như vậy, vừa rồi bọn chúng đã lành ít dữ nhiều.

“Loại này rõ ràng là Pháp Bảo chế thức, hóa ra đều có khả năng phòng ngự công kích của thần thức?”

Thấy cảnh này, Lưu Ngọc khẽ nhíu mày, bởi vì trước đây chưa từng giao thủ cùng Kim Ngô Vệ, quả thật không đoán được trước tình huống này.

Có điều nghĩ lại, đây cũng là việc bình thường.