Chương 1766 Kim Ngô Vệ chết, Không Thanh chân nhân(3)
Thời gian lúc này đây càng ngắn, đã không kịp tung ra thủ đoạn khác.
“Bùm bùm…”
Trường thương màu kim hồng quét ngang qua, hai tiếng nổ mới chậm rãi vang lên.
Linh khải màu vàng rách nát, thân hình hai gã Kim Ngô Vệ chia năm xẻ bảy, dường như đồng thời xuất hiện hai trận gió lốc Linh khí, hai tên “cao thủ” Kim Đan hậu kỳ cứ như vậy mà ngã xuống!
Bọn họ còn may mắn.
Bởi vì có Linh khải bảo vệ, trước khi bị thương hạ vong hồn, ít nhất còn để lại thi thể, tuy rằng bị phá hủy thành những khối máu thịt nhỏ.
“Phịch.”
Đánh chết hai người thu vào nhẫn trữ vật, thần sắc Lưu Ngọc không hề thay đổi, tiếp tục bay về phía biên giới Giang châu.
Trong Linh Giác, cổ đấu pháp kia dao động càng thêm rõ ràng.
Mười dặm, hai mươi, ba mươi dặm, …
Dưới trạng thái bùng nổ, thời gian gần hai hơi thở lập tức vượt qua khoảng cách ba mươi dặm.
Cũng vào lúc này, bóng dáng của chín tên tu sĩ tiến vào phạm vi quan sát trong thần thức của Lưu Ngọc.
Chín tên tu sĩ chia làm hai bên, một bên tám người mặc trường bào nhiều màu, trên ngực không có ngoại lệ đều thêu hình cá âm dương.
Một bên khác chỉ có một người, mặc y phục trang trọng màu xanh đậm, râu dài và tóc đều là hai màu trắng đen lẫn lộn, nhìn qua là một vị trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi.
Chỉ là lúc này, người này trông vô cùng tiều tụy.
Nhìn thi thể của một số thiếu niên có tử trạng vô cùng thê thảm trong tám người cách đó không xa, người này tỏ ra cực kỳ bi thương.
Lão kích hoạt một Pháp Bảo có hình dáng giống một ngọn đèn, điều khiển một biển lửa màu xanh lá, bảo vệ chính mình ở trong đó, cố gắng chống đỡ sự tấn công của tám người từ phía bên kia.
Tình thế thoạt nhìn đã thấy nguy cơ nguy ngập, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
“Loại khí tức này, không thể sai được!”
“Đúng là Thanh Dương công pháp và Thanh Dương Ma Hỏa.”
“Người này, nói vậy chính là “Không Thanh chân nhân”.”
“Pháp Bảo kia, có lẽ chính là “Cửu Cung Thanh Dương đăng”?”
Tầm nhìn xa cùng cảnh giới thần thức mạnh mẽ, khiến Lưu Ngọc có thể nhìn không sót gì về tình hình chiến trường.
Theo chỉ dẫn của trực giác, hắn nhanh chóng nhắm đến người đàn ông trung niên ăn mặc trang trọng với râu tóc xám trắng, phán đoán rằng người này rất có khả năng là “Không Thanh chân nhân”.
Căn cứ vào pháp lực khí tức, còn có ngọn lửa màu xanh cùng nguồn gốc, với Pháp Bảo có hình dáng giống như ngọn đèn quen thuộc, hắn không có gì nghi ngờ xác định thân phận của người này.
Công pháp kế tiếp, ở ngay trước mắt!
“Với uy lực như vậy thì chiếc “Cửu Cung Thanh Dương đăng” này chắc chắn không phải cấp bậc Pháp Bảo!”
“Hẳn phải là Chân Bảo được truyền thừa qua các đời.”
“Với tu vi Kim Đan đỉnh phong, nếu không tiếc thiêu đốt Kim Đan bổn nguyên thì miễn cưỡng có thể phát huy được một phần sức mạnh của chiếc đèn này, quả thực có thể tăng sức mạnh của Ma Hỏa lên rất nhiều.”
“Sức mạnh của Ma Hỏa ở cấp độ này đã rất gần với Linh hỏa tứ phẩm.”
“Chẳng trách đối mặt với đợt vây quét của thánh địa Đạo Nhất lại có thể kiên trì lâu như vậy.”
“Chỉ có điều, cuối cùng thì cũng có lúc Kim Đan bổn nguyên hao hết, không thể duy trì được quá lâu.”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện ngã xuống đã cận kề trước mặt.”
Mắt Lưu Ngọc sáng như đuốc, nhìn về phía phát ra dư chấn của cuộc đấu pháp.
Dù cách xa tới hơn trăm dặm nhưng ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn xuyên qua muôn sông ngàn núi, thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.
“Còn tám tên Kim Đan mà thánh địa Đạo Nhất huy động tới đều có tu vi tối thiểu là Kim Đan trung kỳ.”
“Nếu cứ tiếp tục tấn công như vậy thì tới khi Kim Đan bổn nguyên hao hết sẽ là lúc Không Thanh ngã xuống.”
“Hai tên Kim Đan trung kỳ, ba tên Kim Đan hậu kỳ, ba tên Kim Đan đỉnh phong.”
“Thật là bạo tay!”
“Nhất là người này, hơi thở trên người hắn ta mạnh mẽ đáng kinh ngạc, cho dù mình dốc toàn lực, chỉ e vẫn thua kém đối phương ba phần.”
“Chắc hẳn… Người này chính là “Thánh Tử” thế hệ này của thánh địa Đạo Nhất!”
Thần thức của hắn lặng lẽ khóa chặt một thanh niên tuấn tú mặc áo gấm tơ vàng, trong lòng xuất hiện muôn vàn suy nghĩ.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người này xuất hiện, Linh Giác cực kỳ nhạy cảm của hắn lập tức dấy lên cảm giác nguy hiểm.
Đó là trong tình huống còn đang cách đối phương tận hơn trăm dặm.
Có thể suy đoán ra, nếu như chạm trán trực tiếp thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhờ xuyên qua nên Linh Giác của Lưu Ngọc mạnh mẽ và nhạy cảm hơn so với tu sĩ cùng cảnh giới, trước nay chưa từng phạm sai lầm.
Liên tưởng đến chuyện rất có khả năng thân phận của người này là Đạo Nhất Thánh Tử, hắn không thể không thừa nhận, đây là một đối thủ mà hiện tại hắn khó lòng đánh thắng.
Với tư cách là thế lực đứng đầu toàn bộ Trung Vực, việc tiếp cận vô số tài nguyên vừa trân quý lại cao giai chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đối với Đạo Nhất Thánh Tử, chuyện ba đạo tề tu không phải việc gì khó.
Tài nguyên của thánh địa hoàn toàn có thể chèo chống cho việc ba đạo tề tu.
Cho nên, tu vi Luyện Khí của Lưu Ngọc ở vào thế yếu tuyệt đối so với đối phương, còn về mặt luyện thể, luyện thần thì cũng chưa chắc đã hơn được hắn ta.
Hơn nữa, trên bảng xếp hạng “Chân Nhân bảng” của Trung Vực, Đạo Nhất Thánh Tử còn đứng hạng mười.
Có nghĩa là hắn ta mạnh hơn phần lớn các nhân vật hào kiệt ở Trung Vực.
Trước mắt, sở dĩ Không Thanh vẫn còn cầm cự được là do Đạo Nhất Thánh Tử chỉ đứng nhìn, dường như không định ra tay.
“Với đội hình như thế này, trong tình huống bình thường thì nếu muốn cứu được Không Thanh chân nhân quả là khó như lên trời.”
“Với thực lực của mình hiện tại thì dù cho có sử dụng tất cả thủ đoạn của bản thân, nếu phải đối đầu trực diện với Đạo Nhất Thánh Tử, chỉ e phần thắng cũng không quá ba phần mười!”
Thần thức của hắn quan sát chiến trường, liên tưởng đến xếp hạng trên Chân Nhân bảng, so sánh tương quan lực lượng giữa hai phe địch và ta, Lưu Ngọc dần dần có được những phán đoán chắc chắn.
Nghĩ đến đây, hắn chau mày, cảm thấy đây quả là một tình huống nan giải.
Trước hết, chắc chắn là phải cứu rồi, Thanh Dương công pháp pháp rất quan trọng với hắn sau này, nếu như đã có được manh mối thì tuyệt đối không thể từ bỏ dễ dàng.