← Quay lại trang sách

Chương 1767 Nhìn đâu cũng thấy tan hoang!

Bỏ lỡ cơ hội lần này rồi thì không còn có thể chờ lần sau được nữa.

“Nếu không thể đánh trực diện thì đành phải dùng “Phá Bại kiếm” vậy.”

“Mình chỉ có cơ hội sử dụng thanh kiếm này một lần duy nhất.”

“Nhất định phải tiêu diệt được phần lớn bộ phận tu sĩ chỉ bằng một đòn, quan trọng nhất là phải tiêu diệt được Đạo Nhất Thánh Tử.”

“Nếu như một đòn này thành công thì những chuyện còn lại sẽ rất thuận lợi.”

“Còn nếu như một đòn này thất bại thì phải quan sát tiếp tình hình, nếu thấy thực sự không ổn thì chỉ còn nước đánh bài chuồn.”

“Dù sao đi nữa, tính mạng vẫn quan trọng hơn.”

Vô số suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí hắn rồi biến mất, va chạm, cọ sát với nhau làm lóe lên tia lửa trí tuệ, ánh mắt Lưu Ngọc dần kiên định.

Mặc dù đang mải suy nghĩ nhưng tốc độ bay của hắn vẫn không hề chậm lại chút nào, đường hoàng, nhanh chóng tiếp cận chỗ đấu pháp.

“Phịch phịch.”

Hắc Phong sí gây ra chấn động trên phạm vi rộng, tia sáng màu xanh di chuyển nhanh, vạch một đường trên bầu trời.

“Ồ?”

Trong lúc Lưu Ngọc quan sát bằng thần thức, Đạo Nhất Thánh Tử mặc cẩm y tơ vàng trên người, làn da trắng trẻo, tay áo bay bay dường như cũng cảm nhận được.

Một khắc sau, hắn ta lập tức quay ngoắt lại nhìn đằng sau.

Phía đằng chân trời, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một chấm nhỏ, một luồng sáng màu xanh đang nhanh chóng tới gần.

Lưu Ngọc phán đoán không sai, tu vi Nguyên Thần của Đạo Nhất Thánh Tử cũng hết sức cao siêu, ít nhất là rộng hơn giới hạn một trăm dặm của Kim Đan.

Ước chừng đạt một trăm mười đến một trăm hai mươi dặm.

Rất có thể chỉ thua kém vài dặm so với hắn.

Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao về mặt tu luyện Nguyên Thần, Lưu Ngọc chẳng những có được điều kiện thiên phú khá tốt mà còn phục dụng liên tục nhiều Linh vật có ích đối với Nguyên Thần.

Linh vật Nguyên Thần rất trân quý, dù có là Thánh Tử thánh địa cao quý cũng không thể khoa trương tới mức ngày nào cũng có để dùng đúng không?

Lưu Ngọc chú ý tới phản ứng của Đạo Nhất Thánh Tử, căn cứ vào thời gian để đối phương có phản ứng, phán đoán ra rằng, tu vi Nguyên Thần của hắn ta thấp hơn mình một chút, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng không đến mức yếu hơn về mọi mặt, coi như cũng được an ủi một chút. …

“Ầm ầm!”

Bọn người của thánh địa Đạo Nhất cho rằng việc phe mình hạ được Không Thanh chân nhân đã là chuyện mười phần chắc chín, cho nên không quá nóng vội.

Dù sao món Chân Bảo trong tay đối phương cũng khá thần kỳ, lỡ như vì vậy mà thương vong thì thật không đáng giá.

Mà theo sự hao mòn nhanh chóng của Kim Đan bổn nguyên, biển lửa hừng hực màu xanh thẳm cũng đang dần thu nhỏ lại.

Dùng mắt thường có thể thấy, Linh quang của ngọn đèn cổ bằng đồng thau đang nhanh chóng mờ đi.

Ý thức được có một tu sĩ xa lạ đang đến, hơn nữa còn đến từ phía nơi Kim Ngô Vệ canh gác, hai gã tu sĩ Kim Đan của thánh địa Đạo Nhất lập tức rời khỏi cuộc vây công, khóa chặt khí tức xa xa đang đến gần của Lưu Ngọc.

Hai người một tu vi ở Kim Đan đỉnh phong, một ở Kim Đan hậu kỳ.

Là tu sĩ của thánh địa, công pháp thần thông của bọn họ hơn hẳn những tu sĩ bình thường khác, thế nên bọn họ tự nhận việc bắt Lưu Ngọc không phải là vấn đề gì.

Về phần Đạo Nhất Thánh Tử, hắn ta chắp hai tay sau lưng như trước, trên mặt là ý cười ung dung tự tại, dường như không hề có ý định động thủ.

Đối với hắn ta mà nói, nhiệm vụ lần này quá buồn chán, giống như chỉ tiện đường ra ngoài giải sầu một chút mà thôi.

Cho dù hắn ta không ra tay, đồng môn của hắn ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Tu vi Nguyên Thần của người kia có vẻ mạnh hơn ta, hơn nữa năng lực thần thức cũng vô cùng cao siêu.”

“Chẳng lẽ mục đích của người này là muốn tìm cách cứu tàn dư của Thanh Dương Môn sao?”

“Thú vị, thật thú vị.”

Tay áo Đạo Nhất Thánh Tử lay động, hắn ta lẳng lặng quan sát tình hình phát triển của thế cục.

Hắn ta đã quen với cái cảm giác bàng quan này, nhìn những kẻ tầm thường tranh đấu sống còn cũng có một sự thú vị đặc biệt.

Hơn nữa người đến chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan, tu vi mới đến Kim Đan trung kỳ, tuy rằng có một vài chỗ mạnh, nhưng hắn ta vẫn không cho rằng người này có thể tạo nên nổi bọt sóng gì.

Một trăm dặm, tám mươi dặm, rồi sáu mươi dặm.

“Vù vù…”

Tia sáng lướt qua bầu trời, càng đến thời khắc mấu chốt, trong lòng Lưu Ngọc càng bình tĩnh.

Chú ý thấy nụ cười như thể tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay mình của Đạo Nhất Thánh Tử, khóe miệng hắn cũng nở một nụ cười bí hiểm.

“Không biết sau này ngươi có còn cười được như thế nữa hay không?”

Thu lại nụ cười, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

Nghĩ đến đây, hắn thuận thế tháo “thanh trường kiếm bình thường” bên hông xuống, cầm nó trong tay.

“Ong ong.”

Phá Bại kiếm khẽ rung động, tâm trạng hưng phấn của Kiếm linh mơ hồ truyền đến thông qua sự kết nối tâm thần.

Nó đã không hoạt động gì trong một thời gian dài, lúc này dường như hiểu được rằng chủ nhân sắp trọng dụng mình, vậy nên nó cảm thấy hơi hưng phấn.

“Leng keng.”

Tiếng kiếm trầm thấp đột nhiên vang vọng khắp núi rừng, khiến lũ chim giật mình kinh hãi.

Rất nhiều loài chim bay cá nhảy như thể cảm nhận được nguy hiểm mà trở nên nóng nảy, chen lấn chạy trốn khỏi khu vực này.

Tiếng kiếm leng keng bắt đầu vang vọng giữa những ngọn núi, từ trầm thấp đến vang dội.

Tựa như là thần vật Thượng Cổ bị phủ bụi đã lâu, vào giờ khắc này bắt đầu sống lại, kèm theo đó là một sự đe dọa khổng lồ!

Cầm chắc Phá Bại kiếm trong tay, khí thế quanh thân Lưu Ngọc lập tức thay đổi!

Trở nên sắc bén hơn, như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, uy thế lập tức vượt qua cực hạn của Kim Đan, bước đến cảnh giới cao hơn, từng bước trở nên thâm tàng bất lộ.

Như thể là một ngọn núi cao lớn sừng sững.

Mà vào thời điểm hắn cầm “Phá Bại kiếm” trong tay, thân thể của chín người đang đứng trong trận đấu pháp không hẹn mà cùng cứng đờ, ngay cả động tác trên tay cũng dừng lại.

Trong Linh Giác truyền đến cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ không gì sánh được.

Nụ cười của Đạo Nhất Thánh Tử cứng đờ, cũng không còn dáng vẻ ung dung tự tại như trước, trong Linh Giác của hắn ta cũng truyền đến cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Nhìn tia sáng xanh thẳm đang tiến đến gần từ đường chân trời, trong con ngươi của hắn ta hiện lên sự hoảng sợ!

“Sao loại uy thế này có thể xuất phát từ một tên tu sĩ Kim Đan?”

“Ngay cả Thái tử Đại Càn cũng tuyệt không thể mang đến cho mình cái cảm giác nguy cơ thế này!”

“Không phải, không đúng!”

“Cái cảm giác nguy cơ mãnh liệt này không phải đến từ tên tu sĩ kia, mà là từ thanh trường kiếm trong tay hắn.”

“Nhưng cho dù tu sĩ Kim Đan thiêu đốt bổn nguyên để sử dụng bí thuật, miễn cưỡng kích hoạt được Chân Bảo, thì nó cũng không thể tạo ra sự uy hiếp mạnh mẽ đến như vậy.”

“Nếu nó chỉ là Chân Bảo thì tuyệt đối không thể tạo ra sự uy hiếp khổng lồ như thế!”

“Chẳng lẽ nó là?”

Nghĩ đến một khả năng, trong con ngươi của Đạo Nhất Thánh Tử chứa đầy sự sợ hãi, hắn ta nhìn tia sáng đang không ngừng lại gần ở chân trời, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.