Chương 1772 Nỗ lực giết Thánh Tử, ta không cam lòng! (2)
Đối mặt với thế tiến công như vũ bão như vậy, cũng nhận thức rõ ràng tình cảnh của bản thân, thế nên sắc mặt của Đạo Nhất Thánh Tử vô cùng nghiêm trọng, hắn ta đã thu lại sự ngạo mạn và coi thường ban đầu.
Hai tay hắn ta khẽ động, năm ngón xòe ra, hai quả Ngũ Thải Quang Cầu nhanh chóng xuất hiện và dần biến lớn trên hai bàn tay của hắn ta.
Chớp mắt, chúng đã lớn bằng một đầu người.
Rồi sau đó hắn ta hợp hai tay lại, để hai quả Ngũ Thải Quang Cầu hợp lại thành một, bành trướng đến khoảng nửa trượng rồi lơ lửng trước người hắn ta.
“Ngũ Hành Luân Hồi.”
Đạo Nhất Thánh Tử khẽ quát một tiếng, tay phải chỉ về phía trước, Ngũ Thải Quang Cầu lập tức cuồn cuộn xông đến đám lệ quỷ và quỷ khí.
Bay đến giữa đường, Ngũ Thải Quang Cầu lập tức nổ tung trong phạm vi khoảng nửa trượng, tỏa ra Linh quang ngũ sắc như tên.
Dưới sự chiếu rọi của Linh quang ngũ sắc, quỷ khí âm u tan rã như băng tuyết.
Chỉ trong vẻn vẹn một hơi thở, nó đã trở nên mỏng manh.
Ngay cả hình dạng của trăm con lệ quỷ tam giai cũng trở nên bất ổn dưới sự chiếu rọi của Linh quang ngũ sắc, trở nên vô cùng suy yếu.
Sức mạnh của một vài con lệ quỷ tam giai sơ kỳ liên tục giảm xuống, rất nhanh đã rơi xuống nhị giai.
Dưới sức mạnh cao cường này, quỷ khí âm u tán loạn, mà sức mạnh của hàng trăm con lệ quỷ cũng giảm đi rất nhiều.
Sau một khắc, Đạo Nhất Thánh Tử lại hành động.
Từng đạo pháp thuật tam giai hạ xuống như múa bút thành văn, liên tục đánh vào những con lệ quỷ, khiến chúng tan thành mây khói.
Pháp thuật tam giai gần như phát huy tác dụng ngay lập tức, từ đó có thể thấy rằng trình độ tinh thông pháp thuật của người này!
“Trình độ này, chính mình còn thua kém một bậc.”
“Nhưng điều quan trọng nhất là, thần thông của người này có hơi bá đạo, một đòn đã có thể phá vỡ “đại thế” của Vạn Hồn phiên.”
“Quang Cầu kia vốn chỉ có thuộc tính Ngũ Hành, nhưng vào khoảnh khắc nở nộ kia, nó lại biến thành thuộc tính Dương.”
“Quỷ khí mang thuộc tính Âm, thế nên khi thần thông mang thuộc tính Dương chiếu rọi đến, nó mới bị tiêu tán nhanh như vậy.”
” Âm Dương đối lập nhau, chỉ là cảnh giới của Đạo Nhất Thánh Tử cao hơn hẳn mấy con lệ quỷ này.”
“Huống chi cấp bậc thần thông…”
Chứng kiến hiệu quả của Vạn Hồn phiên, Lưu Ngọc âm thầm thở dài.
Tâm niệm hắn khẽ động, lập tức mệnh lệnh cho chúng lệ quỷ trở về Vạn Hồn phiên, thế nên tàn dư quỷ khí bắt đầu rút lui quay về.
Dù sao những con lệ quỷ này cũng không dễ bắt, nếu để chúng chết thì quá đáng tiếc.
Ngay khi Đạo Nhất Thánh Tử phản công thành công, trong lúc đám lệ quỷ tranh nhau chạy trốn, Lưu Ngọc và người này đối mặt với nhau từ xa, khóe miệng hắn còn nở một nụ cười bí hiểm.
“Phụt.”
Ngay sau đó, con mắt hắn mở to, dấy lên một ngọn lửa trắng thuần.
Một cỗ lực lượng không thể cảm nhận bằng cả mắt thường và thần thức nhanh chóng vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, lao về phía đối phương.
Ngạo mạn, tham lam, phù phiếm…
Sâu thẳm trong nội tâm, những dục vọng bị đạo đức trói buộc ban đầu được phóng đại, đủ loại cảm xúc trào dâng trong đầu.
Đạo Nhất Thánh Tử ngừng suy nghĩ, thao tác vận chuyển pháp lực cũng tạm dừng trong khoảnh khắc.
Pháp lực vận hành trì trệ lập tức dẫn đến phản ứng dây chuyền, khiến sức mạnh của Pháp Bảo Tử Liên giảm đi rất nhiều.
Sở dĩ ngay từ ban đầu hắn không sử dụng đặc tính của “Vô Thường Tâm Viêm” là vì hắn không muốn đối phương đề phòng, hắn đang tìm kiếm một cơ hội một kích tất sát, cố gắng kết thúc sớm trận đấu pháp này.
Cơ hội chỉ thoáng qua, làm sao Lưu Ngọc có thể bỏ qua được?
Đan điền phát lực sục sôi dâng trào, sức mạnh như cơn hồng thủy phá vỡ đê rót vào Lạc Nhật Kim Hồng thương, khiến cây thương lập tức tỏa ra Linh quang màu đỏ vàng rực rỡ, sức mạnh đạt đến thời khắc đỉnh cao nhất.
“Rầm!”
Khí huyết cuồn cuộn sôi trào, từ trong cơ thể vang lên những âm thanh như hổ như báo.
Giờ khắc này, mái tóc đen dài của Lưu Ngọc tung bay giống như ma quỷ, mũi thương nhắm thẳng vào Pháp Bảo Tử Liên đang ngăn chặn ở phía trước, dùng hết toàn lực phát động đòn tấn công.
Cùng lúc đó, hai cây phi tiêu hình chữ thập bên ngoài màu đen bên trong màu bạc nhanh chóng lóe lên rồi biến mất trong đám quỷ khí còn chưa tan hết.
Chúng một trái một phải vòng sang hai bên, lúc hắn bắt đầu phát động thế tiến công thì âm thầm hướng đến Đạo Nhất Thánh Tử.
“Vù…”
Tiếng xé gió nhỏ bé, nhưng lại ẩn chứa sát khí sắc bén, chính là “Phi Tinh tiêu” hiếm khi được hắn sử dụng.
Phi tiêu này có khá nhiều khuyết điểm khi đối đầu trực diện, nhưng nếu sử dụng chúng để tập kích bất ngờ thì nói không chừng nó có thể mang lại hiệu quả tốt.
“Keng.”
Mũi thương lấp lánh Linh quang đỏ vàng quét qua, bởi vì pháp lực vận hành xuất hiện sai sót mà tạm ngừng, khiến Pháp Bảo Tử Liên nghênh đón thời khắc suy yếu nhất của nó, từng tia lửa bùng lên, Pháp Bảo này trực tiếp bị đánh bay.
Trên chiếc cánh lông vũ đen tuyền, từng đường hoa văn màu máu sáng hơn bao giờ hết, rung động với tần số cực cao.
“Vù.”
Sau khi đánh bay Pháp Bảo Tử Liên, Lưu Ngọc không chút do dự giết đến mục tiêu quan trọng nhất.
Cố gắng tận dụng thời cơ để hạ gục đối phương, nếu không đợi đến lúc thương thế của hắn ta chuyển biến tốt đẹp, người ngược lại nên lo lắng là chính hắn!
Mà trước đó, đòn tấn công của Phi Tinh tiêu đã tiếp cận đến mục tiêu, tiến gần vào trong phạm vi mười trượng.
Pháp Bảo bản mệnh bị đánh bay, khiến Đạo Nhất Thánh Tử suy yếu cố gắng ổn định xu hướng bay ngược lại và khống chế nó trở lại thông qua liên hệ tâm thần.
Nhưng sự nhạy cảm trong Linh Giác của hắn ta lại mơ hồ truyền đến một cảm giác nguy cơ.
Lúc này hắn ta mới giật mình nhận ra hai Pháp Bảo phi tiêu đang đến gần, chúng đã tiếp cận vào trong phạm vi mười trượng rồi!
Bởi vì phần lớn tinh lực của hắn ta đều đổ dồn vào đối thủ, mà “Phi Tinh tiêu” còn được Lưu Ngọc dùng chút kỹ xảo thần thức để che dấu, thế nên có thể nói chúng thật sự là “lặng yên không một tiếng động”.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức, Đạo Nhất Thánh Tử nhướng mày, hai tay di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Người này vậy mà lại tay không mở ngón giữa và ngón trỏ, hướng về phía hai chiếc phi tiêu!
“Keng keng…”
Hai tiếng nổ nhỏ lần lượt vang lên.
Hai bóng đen lóe lên rồi biến mất, khi xuất hiện trở lại thì chúng đã bị Đạo Nhất Thánh Tử bắt được mà không chịu một chút thương thế nào.
“Phụt…”
Nhưng có lẽ động đến vết thương, nét mặt người này đỏ bừng, khóe miệng chảy ra một tia máu tiên.
Trong vết máu, khí tức màu xám lạnh còn sót lại dần dần trở nên kích động, đẩy nhanh tốc độ ăn mòn máu thịt.
Mà Linh áp quanh thân cũng có dấu hiệu bất ổn, lần nữa có xu hướng suy giảm.
“Chết tiệt, nếu như đợi thêm một chút thời gian nữa…”
Một cảm giác yếu đuối ập đến khiến Đạo Nhất Thánh Tử cảm thấy lực bất tòng tâm, không biết có phải bị dục vọng ảnh hưởng hay không mà hắn ta đã bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ lung tung.
Nhưng sau một khắc, hắn ta đã lập tức cưỡng ép kiềm chế tâm thần, vận chuyển công pháp luyện thể, khiến thân thể biến lớn lên khoảng chín trượng.
Dưới lớp da màu vàng kim bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu xanh ngọc lấp lánh.
Thậm chí so với Lưu Ngọc, hắn ta còn cao hơn hai trượng, có thể dễ dàng nhìn bao quát.