← Quay lại trang sách

Chương 1771 Nỗ lực giết Thánh Tử, ta không cam lòng!

Nhưng nếu muốn tấn công tầm xa thì vẫn sẽ tốn rất nhiều sức mạnh, vẫn vô cùng bất lợi cho bên tấn công.

Thế nên Lưu Ngọc không hề do dự lựa chọn tiến vào trạng thái “chân thân”, cơ thể biến lớn đến sáu trượng, bắn ra như mũi tên rời cung.

Lạc Nhật Kim Hồng thương cũng đồng thời thay đổi, biến dài khoảng tám trượng, hai đạo pháp lực luyện thể và luyện khí đồng thời rót vào nó, khiến thân thương lần nữa biến thành màu đỏ vàng, sức tấn công bị kích phát đến mức cực hạn.

Uy thế tản ra không thua gì Pháp Bảo Tử Liên, thậm chí là mơ hồ vượt trội hơn.

Dù sao lúc này bản thân Đạo Nhất Thánh Tử đang bị trọng thương, không thể phát huy thực lực như trong thời kỳ mạnh mẽ nhất được.

“Vù vù…”

Tàn dư sức mạnh suy yếu đến một mức độ nhất định, cuối cùng khoảng cách hai dặm giữa hai người nháy mắt đã bị vượt qua.

Mái tóc đen dài của Lưu Ngọc bay múa điên cuồng, hoa văn hình tròn trước ngực lấp lánh Linh quang đỏ thẫm, trong mắt hắn lúc này chỉ có Đạo Nhất Thánh Tử.

Trong lòng hắn cũng chỉ còn lại một chữ, giết!

Đối phó với một nhân vật như vậy, cho dù hiện tại bản thân hắn ta đã bị trọng thương, nhưng hắn vẫn không dám có nửa phần sơ suất!

Vào lúc này hắn đang chiếm thế thượng phong, nhưng ai biết được hắn ta có thủ đoạn nào khác để lật ngược tình thế trong nháy mắt hay không?

Tiếp cận người này trong phạm vi ba mươi trượng, Lưu Ngọc nín thở tập trung, khẽ chuyển động cánh tay phải đã tích lực từ lâu, sau đó nâng thương đâm ra như tia chớp.

Mục tiêu nhắm thẳng vào Pháp Bảo Tử Liên đang bảo vệ Đạo Nhất Thánh Tử, không cho đối phương một cơ hội điều chỉnh hơi thở và khôi phục.

“Vụt vụt vụt…”

Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, hắn đã liên tục đâm ra hơn mười tám nhát thương, mỗi một nhát thương đều xuất ra hơn chín phần thực lực.

“Keng keng keng…”

Từng cơn cuồng phong gào thét, mỗi một nhát thương đều vững vàng đáp xuống tấm màn ánh sáng màu tím, tạo ra những tiếng ầm vang dày đặc.

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy thế tiến công của Lưu Ngọc như vũ bão, khiến màn ánh sáng màu tím dao động kịch liệt, lung lay sắp đổ.

Có thể dự đoán được là, nếu như Đạo Nhất Thánh Tử còn không tiến hành phản công, thì việc bức màn ánh sáng vỡ vụn và đòn tấn công sẽ rơi xuống thân thể hắn ta chỉ còn là chuyện trong khoảnh khắc tiếp theo.

“Ha…”

Sau một đợt tiếng công, Lưu Ngọc nhanh chóng thở gấp.

Sau khi tích lũy đủ sức mạnh, Lạc Nhật Kim Hồng thương đại thịnh, tiếp tục đâm thẳng về phía trước.

Từ lúc hiểu sơ bộ về sức mạnh của bức màn ánh sáng màu tím, một nhát thương này của hắn đã không còn bất kỳ sự e dè nào.

Nếu như Đạo Nhất Thánh Tử còn không trực tiếp ứng phó, thì chỉ riêng bản thân bức màn ánh sáng nhất định sẽ bị một đòn này phá hủy.

“Thật quyết đoán.”

“Người này…”

Lợi dụng khoảng cách ngắn ngủi, Đạo Nhất Thánh Tử đã thích ứng với trạng thái sau khi chịu ảnh hưởng của “Khô Uy”, nhưng thực lực của hắn ta không thể tránh khỏi việc bị suy yếu.

Có điều đường đường là một “Thánh Tử”, hắn ta trên mọi phương diện đều không soi mói, Đan thành cửu phẩm kiêu ngạo thế gian.

Thế nên sức chống cự đối với thần thông “Khô Uy” của hắn ta cũng mạnh hơn những tu sĩ bình thường khác, một thân thực lực chỉ giảm xuống không đến một phần.

Tuy rằng bản thân đang bị trọng thương, lại họa vô đơn chí phải chịu ảnh hưởng của “Khô Uy”, thế nên lúc này hắn ta không thể phát huy được sáu phần thực lực của bản thân.

Mắt thấy thế tiến công của “tu sĩ thần bí” lại tiếp tục đến, Đạo Nhất Thánh Tử chỉ có thể từ bỏ việc chữa thương, bắt đầu bấm pháp quyết khống chế Pháp Bảo Tử Liên ngăn chặn.

“Keng…”

Pháp Bảo Tử Liên thu lại ánh sáng, nháy mắt xuất hiện trên quỹ tích của Lạc Nhật Kim Hồng thương, hai kiện Pháp Bảo phát sinh va chạm kịch liệt, cùng với đó là âm thanh chói tai khó nghe khi kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Vụ va chạm giữa hai người vượt xa giới hạn Kim Đan, tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm trong phạm vi mấy chục trượng cũng biến mất dưới sức ảnh hưởng của vụ va chạm.

Sau một đòn này, Pháp Bảo Tử Liên vững vàng đứng tại chỗ, không hề có dấu hiệu lùi lại.

“Bản thân bị trọng thương, lại suy yếu do chịu “Khô Uy”, nhưng sao hắn ta vẫn có sức mạnh như vậy?”

“Không hổ là một trong mười nhân vật đứng đầu trong Chân Nhân bảng, thảo nào có thể đánh bại vô số kẻ cùng thế hệ để trở thành “Thánh Tử”.”

Trong quá trình đối đầu, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, tâm thần cũng tập trung cao độ.

Cái chớp mắt tiếp theo, nhẫn trữ vật của hắn sáng lên, một cây quạt nhỏ xuất hiện trước người hắn.

Toàn thân cây quạt này đen như mực, trên cánh quạt có hình một cái đầu lâu trông sống động như thật, mơ hồ tản ra từng tia quỷ khí.

Chính là Vạn Hồn phiên đã lâu không được sử dụng!

Hai tay hắn bấm quyết niệm thần chú rót pháp lực vào nó, vô số ma khí đen như mực lập tức tuôn ra từ mặt quạt, lan tràn khắp bốn phía, chớp mắt đã tràn ngập một dặm không gian.

Trong quỷ khí âm u, còn có những con lệ quỷ với hình thái dữ tợn.

Hình người, hình hổ, hình hươu, hình cá sấu…

Từng con lệ quỷ với đủ loại hình thái khác nhau, số lượng hơn trăm con, hai tròng mắt của chúng đều đỏ tươi, tràn ngập thù hận và tham lam đối với chúng sinh.

Mỗi một con lệ quỷ đều có sức mạnh ít nhất là tam giai sơ kỳ, đây chính là thành quả vây bắt chúng của Lưu Ngọc trong nhiều năm.

Sức mạnh còn vượt xa lúc “Hắc Cốt chân nhân” ngã xuống, về cơ bản thì chúng đều là những vong hồn dưới thương của hắn trong những năm này!

Bởi vì tính chất của cây quạt này, chỉ cần nhìn một lần cũng biết nó là Pháp Bảo Ma đạo, nếu công khai dùng nó thì sẽ gây bất lợi với danh tiếng của hắn.

Thế nên dù là ở cuộc chiến Linh Vũ Thành, Lưu Ngọc cũng chưa từng sử dụng nó.

Nhưng vào lúc này, vì để giết chết Đạo Nhất Thánh Tử, hắn không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

“Đi!”

Thông qua sự liên kết với Vạn Hồn phiền, Lưu Ngọc hạ lệnh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, quỷ khí u ám lan về phía Đạo Nhất Thánh Tử, lệ quỷ ẩn núp bên trong cũng theo đó mà di chuyển.

“Grừ…”

Những con lệ quỷ đủ mọi hình hài điên cuồng gào thét những âm thanh không rõ ý nghĩa, ùn ùn hướng đến mục tiêu.

Trong những đoạn âm thanh không rõ này chứa đựng một mức độ đáng kể hiệu quả tấn công tinh thần.

Nếu tu sĩ tu vi thấp nghe thấy thì khả năng cao bọn họ sẽ trực tiếp rơi vào trạng thái điên cuồng, cuối cùng sẽ mất đi lý trí rồi đi đến sự hủy diệt.

“Không tồi.”

Nhìn chúng lệ quỷ “nhu thuận nghe lời” này, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, trong lòng tương đối hài lòng.

Những con lệ quỷ còn sót lại này đều đã được hắn cẩn thận chăm sóc dạy bảo, còn những con không nghe lời thì đã trở thành nhiên liệu cho Ma Hỏa.

Bất kể là sinh linh gì, một khi đã rơi vào tay hắn thì từ máu thịt đến Nguyên Thần của chúng đều có tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí một tí nào.

Lãng phí là điều không tốt!

“Keng keng.”

Lạc Nhật Kim Hồng thương giao tranh với Pháp Bảo Tử Liên, trăm con lệ quỷ tam giai ẩn núp bên trong quỷ khí tối tăm tham gia cuộc chiến, trận đấu pháp ngay lập tức tiến vào trạng thái ác liệt.