Chương 1774 Nỗ lực giết Thánh Tử, ta không cam lòng! (4)
Nhưng trong tầm mắt hắn ta, hai đòn tấn công màu đỏ thẫm một lớn một nhỏ đã không cho hắn ta thời gian để suy nghĩ nhiều nữa.
“Lưu Tinh quyền!”
Đòn tấn công được tính toán một cách tỉ mỉ trước đó, tuy rằng không thể một kích tất sát, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, chí ít nó đã khiến cho Lưu Ngọc chiếm thế chủ động tuyệt đối.
Lúc này hắn không che giấu bất cứ điều gì, tất cả các thủ đoạn lần lượt xuất hiện, dùng tốc độ nhanh nhất để giết chết mục tiêu, không cho đối phương có cơ hội lật người.
Mà Đạo Nhất Thánh Tử vốn đã trọng thương, lại suy yếu do chịu ảnh hưởng của thần thông “Khô Uy”, mấy vòng giao tranh trước đó cũng liên tục bị thương, khiến hắn ta hoàn toàn nằm trong thế bị động.
Hắn ta chỉ có thể bị động phòng thủ, không thể tiến hành tấn công.
Tuy rằng trình độ luyện thể cao hơn đối phương rất nhiều, nhưng bởi vì bị thương nên không thể phát huy ra thực lực vốn có, điều đó khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dưới sức ảnh hưởng của “Dục Vọng lực”, cơn bực tức này dần hóa thành một ngọn lửa không tên, bùng cháy trong lòng người này. …
“Bụp bụp.”
Cận chiến, từng cú đấm thấu thịt, hai phe có thắng có thua, nhưng Lưu Ngọc vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong.
Chỉ trong vẻn vẹn bốn năm hơi thở, hai người đã giao tranh hơn mấy trăm lần.
Song phương đều là những người có kinh nghiệm phong phú, dù chỉ là một sai lầm nhỏ bé cũng có thể trả giá bằng cả tính mạng!
Nhưng dù sao Đạo Nhất Thánh Tử cũng đang bị thương, khi hắn ta dùng toàn lực thì không thể tránh khỏi việc bị khí tức màu xám lạnh ăn mòn.
Sau bốn năm hơi thở, Linh áp quanh thân hắn ta dần suy giảm, khí tức cũng chậm lại, khiến hắn ta dần không thể ứng đối được nữa.
“Chết tiệt!”
“Tên dư nghiệt của Thanh Dương Môn này đến tột cùng là có tài đức gì, chỉ ở cảnh giới Kim Đan nhưng lại có thể sở hữu Linh Bảo?”
“Nếu như không phải trực diện nghênh đón một đòn của Linh Bảo, hao tổn toàn bộ bài tẩy rồi bị trọng thương, thì làm sao mình có thể rơi vào nông nỗi này?”
“Nếu như có thể kéo dài thêm mười hơi thở nữa, vậy thì mình có thể lập tức khôi phục hơn phân nửa sức mạnh, chí ít cũng có thể ứng phó dễ dàng.”
“Cũng sẽ không bị một tên vô danh như vậy bức bách…”
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng!”
Hai mắt Đạo Nhất Thánh Tử trợn to, khuôn mặt vốn anh tuấn nay lại trở nên vô cùng dữ tợn.
Hai đồng tử hắn ta tràn đầy tơ máu, trong lòng rống giận, oán giận vận mệnh bất công.
Hắn ta ngửa mặt lên trời thét dài, lại giống như hồi quang phải chiếu mà khôi phục trạng thái, trong thời gian ngắn ngủi đã đoạt lại quyền chủ động trong trận đấu pháp, ép Lưu Ngọc vào thế hạ phong.
“A!”
Khóe miệng Lưu Ngọc nở một nụ cười lạnh, càng đến thời khắc cuối cùng, trong lòng hắn càng bình tĩnh.
Tâm hồ hắn không có một gợn sóng, phần lớn tinh lực của hắn đều tập trung trên trận đấu pháp, một phần nhỏ tinh lực thì cảnh giác xung quanh, cũng như chú ý đến tình huống của Không Thanh chân nhân.
Lưu Ngọc hiểu rõ đây chỉ là hồi quang phản chiếu của đối phương mà thôi, chỉ cần hắn kéo dài thời gian là tốt rồi.
“Rầm rầm rầm.”
Tiếng nổ chấn động khắp nơi, khói bụi dày đặc đồng thời bay khắp bầu trời, bóng dáng của hai thân ảnh khổng lồ đang kịch liệt giao phong trong đó.
Hai ba hơi thở chớp mắt trôi qua, hai người tiếp tục giao tranh hơn mấy trăm lần nữa.
Quả thật đúng như Lưu Ngọc dự đoán, Đạo Nhất Thánh Tử đúng thật là hồi quang phản chiếu.
Sau ba hơi thở, sau khi hồi quang phản chiếu xuất hiện, khí tức màu xám lạnh đã ăn sâu vào tận xương tủy đối phương, khiến thực lực của hắn ta suy giảm với tốc độ cực nhanh.
Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, rồi Kim Đan trung kỳ…
Chỉ trong vòng một hơi thở ngắn ngủi, Linh áp quanh thân hắn ta lần lượt giảm xuống Kim Đan trung kỳ.
Đồng thời vẫn tiếp tục giảm xuống, khí huyết cũng nhanh chóng phân tán, tốc độ phản ứng bắt đầu chậm lại.
“Sắp đến lúc rồi.”
Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ, bắt đầu nắm lấy sơ hở của đối phương, tung ra một quyền lấp lánh Linh quang màu đỏ thẫm.
“Tạp Sát.”
Âm thanh nứt xương vang lên, hắn nắm lấy cơ hội này trực tiếp khiến cánh tay phải của đối phương vỡ nát, vô lực rũ xuống, tạm thời bị phế bỏ.
Đồng thời tay trái hắn tiếp tục nâng lên, cũng lấp lánh Linh quang màu đỏ thẫm, vung thẳng vào đầu đối phương.
Phảng phất như Thiết quyền tượng trưng cho cái chết đang đến, nhìn nắm đấm đỏ thẫm đang chiếm giữ tầm mắt của mình, khiến Đạo Nhất Thánh Tử vô thức dùng cánh tay trái chặn nó lại.
“Tạp Sát.”
Lại một âm thanh xương nứt vang lên, cánh tay trái của hắn ta đã bị phế bỏ sau một đòn này.
Đến tận lúc này, thực lực một thân bị hao tổn, hắn ta hoàn toàn không còn là một mối uy hiếp.
Sớm đã trải qua nỗi khổ luyện thần, nhưng dưới một loạt đả kích, tâm thần của Đạo Nhất Thánh Tử đã thất thủ.
Lòng rối như tơ vò!
“A a!”
Cơn đau đớn ập đến khiến hắn ta vô thức hét lên, trạng thái đã gần như điên loạn.
Đường đường là Thánh Tử nhưng lại rơi vào tình cảnh như vậy!
Nhưng may mắn là, nỗi thống khổ của hắn ta cũng không kéo dài bao lâu.
Một khắc sau, Thiết quyền đỏ thẫm đã lập tức chiếm hết tầm mắt của hắn ta.
Lập tức, Đạo Nhất Thánh Tử bất tỉnh, chìm sâu vào bóng tối vĩnh hằng.
Tiếng hét thảm thiết vang lên không bao lâu đã đột ngột dừng lại.
“Phụt.”
Đầu người lõm xuống óc phun ra, cơ thể tức tốc mất đi sinh mệnh, mất kiểm soát rơi phịch xuống đất, bắn tung từng mảng lớn bụi mù.
Trong cái chớp mắt tiếp theo, một ngọn lửa xanh ập đến, lập tức bao phủ cả thi thể và Kim Đan của đối phương vào.
“Tí tách.”
Thanh Dương Ma Hỏa cháy hừng hực, ánh lửa xanh chiếu rọi, thi thể khổng lồ nhanh chóng biến mất.
Sinh cơ và Nguyên Thần đều hóa thành nhiên liệu cho Ma Hỏa tấn thăng.
Mà vào cái khoảnh khắc Đạo Nhất Thánh Tử rơi xuống, Pháp Bảo Tử Liên cũng mất đi pháp lực chống đỡ và sự khống chế từ chủ nhân, khiến Linh quang của nó nhanh chóng ảm đạm rồi rơi trên mặt đất.
“Ha.”
Trận đấu pháp kết thúc, Lưu Ngọc thoát khỏi trạng thái chân thân, hổn thể thở từng hơi, lồng ngực phập phồng nhanh chóng.
Có điều hắn vẫn tiếp tục cảm nhận nơi này, rồi lại sử dụng Phá Bại kiếm một lần nữa.
Sau mấy trận đấu pháp liên tiếp, dù tinh lực dồi dào thì hắn vẫn cảm thấy vô cùng kiệt sức.
Pháp lực kéo nhẫn trữ vật và Pháp Bảo Tử Liên của Đạo Nhất Thánh Tử đến gần, Lưu Ngọc biết rõ giá trị của hai thứ này.
Nhưng lúc này, hắn thậm chí còn không đeo nó lên tay, hay thu nó vào nhẫn trữ vật.
Nếu bây giờ lập tức kiểm kê thu hoạch thì có hơi quá sớm.
Mục đích chuyến đi này của hắn không phải để thu thập tuyệt bút tài vật, hay là một hai kiện Pháp Bảo mạnh mẽ uy năng.
So với phần tiếp theo của Thanh Dương công pháp pháp, những thứ này đều không quan trọng.
“Một ngàn rưỡi.”
“Không hổ danh là “Thánh Tử”, quả nhiên những tu sĩ bình thường không thể sánh được.”
“Ba đạo tề tu, nhiên liệu cung cấp được đúng là gấp một hai lần tu sĩ bình tường.”
Thu hồi lại Thanh Dương Ma Hỏa, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, rồi không chút keo kiệt mà tán thưởng vong hồn của đối thủ.
Nghĩ như vậy, căn cứ vào cảm nhận của Linh Giác, hắn chuyển ánh mắt nhìn hướng về vị trí của Không Thanh chân nhân.