← Quay lại trang sách

Chương 1775 Truyền thừa tông môn, di ngôn của Không Thanh

Trong phút chốc, thần thức Lưu Ngọc đảo qua.

Di chứng của việc thiêu đốt Kim Đan bổn nguyên và thương tích tạo thành bởi một đòn của kiếm ảnh màu xám lạnh đồng thời phát tác, ảnh hưởng rất lớn đến Không Thanh chân nhân.

Từ lúc một đòn của kiếm ảnh màu xám lạnh đánh trúng lão rồi giết chết Đạo Nhất Thánh Tử, thời gian đã trôi qua khoảng chừng ba mươi hơi thở.

Nhưng người này vẫn đang tĩnh tọa điều tức, xem ra vết thương của lão vẫn chưa ổn định lại.

Chỉ thấy sắc mặt Không Thanh chân nhân tái nhợt, khí tức quanh thân lúc cao lúc thấp, Linh áp đã giảm xuống đến trình độ Kim Đan sơ kỳ.

Thương thế không ổn định, đã thế xu thế suy giảm vẫn chưa có ý định dừng lại.

Khả năng Kim Đan bị nghiền nát, đồng thời trực tiếp rơi xuống Trúc Cơ, không phải là không thể xảy ra.

Điều này là hậu quả của việc thiêu đốt Kim Đan bổn nguyên quá độ!

“Người này có lẽ là vô vọng rồi!”

“Tuy rằng lão có thể ổn định cảnh giới, không bị rơi xuống Trúc Cơ, nhưng lão cũng đã mất đi khả năng phát triển thêm một bước nữa.”

“Con đường này của lão, cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.”

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.

Hắn chỉ cần phân tích sơ qua một cái là có thể biết được ngay trạng thái hiện tại của lão.

Đối với bất kỳ tu sĩ nào muốn tiếp tục leo lên trên con đường tu tiên này, kết quả này là không thể chấp nhận được.

Thậm chí so với việc trực tiếp chết đi còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Có điều việc thiếu hụt Kim Đan bổn nguyên, chỉ cần có Linh đan diệu dược tứ giai, ngũ giai là có thể khôi phục lại được.

Tuy rằng những di chứng có khả năng lưu lại, không thể chữa trị được hoàn toàn.

Nhưng Kim Đan sứt mẻ, làm sao có thể Toái Đan Thành Anh?

Chẳng qua sau trận ác chiến với Đạo Nhất Thánh Tử, dáng vẻ của Lưu Ngọc lúc này cũng không được tốt cho lắm.

Trên làn da màu đồng cổ trải rộng những vết bầm tím và vết máu, ngay cả sức hồi phục mạnh mẽ của “Tinh Thần chân thân” cũng không khiến hắn có khả năng khôi phục lại ngay lập tức.

Có câu giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, cận chiến chém giết hung tàn nhất, hắn cũng khó mà bảo vệ bản thân không bị thương.

Liên tục đại chiến, pháp lực trong cơ thể hắn cũng giảm xuống còn bốn phần, sắp chỉ còn lại ba phần.

Khói bụi ngập tràn trên bầu trời bắt đầu tiêu tan, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.

“Ha…”

Lưu Ngọc hít thở từng hơi, đợi đến khi trạng thái cơ thể khôi phục lại một ít, hắn lại tiếp tục hướng đến Không Thanh chân nhân.

Đêm dài lắm mộng, hắn phải lập tức hành động.

Bất kể là Kim Ngô Vệ hay là Đạo Nhất Thánh Tử, bọn họ nhất định có lưu lại những loại đồ vật như “hồn đăng”, có khả năng xác định được sinh tử của bản thân.

Đặc biệt khi Đạo Nhất Thánh Tử ngã xuống, với địa vị của Thánh Tử ở thánh địa, nói không chừng các tu sĩ Hóa Thần đều đã ra tay, tuyệt đối sẽ không tiếp tục trì hoãn.

“Hơn nữa chiếc nhẫn trữ vật này còn là một quả bom hẹn giờ.”

“Trong này hơn phân nửa là những vật phẩm có khả năng định vị, có thể chỉ dẫn vị trí cho thánh địa Đạo Nhất.”

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trữ vật có hoa văn màu tím xinh đẹp dị thường trên ngón tay.

Nếu không phải vẫn còn người khác, hắn đã sớm thu nó vào Tiên Phủ.

“Bình bịch.”

Tiếng bước chân rõ ràng vang lên, Lưu Ngọc sải bước, thân hình mông lung dần xuất hiện trong mây bụi mờ ảo.

“Bịch.”

Đi đến gần phạm vi năm mươi trượng, hắn dừng lại, chuẩn bị mở miệng định nói chuyện.

Nhưng không ngờ, Không Thanh chân nhân đang vận công chữa thương đột nhiên mở mắt, dám dùng thân thể bị trọng thương mà ra tay.

“Phụt…”

Ánh lửa xanh thẳm xuất hiện, người này há miệng phun ra một ngọn Thanh Dương Ma Hỏa, trong chớp mắt hóa thành biển lửa, cuồn cuộn hướng đến Lưu Ngọc.

Chỉ có điều nếu như không có sự gia trì của “Cửu Cung Thanh Dương đăng”, thì uy năng của ngọn lửa này chỉ được coi là tạm chấp nhận được, chỉ tương đương với Linh hỏa nhị phẩm.

Linh hỏa nhị phẩm không hoàn chỉnh.

Đòn tấn công trình độ này dĩ nhiên không thể tạo thành uy hiếp cho Lưu Ngọc.

Hắn khẽ nhíu mày, bình tĩnh lật bàn tay trái, một ngọn Thanh Dương Ma Hỏa tương tự xuất hiện.

“Phụt…”

Ánh lửa bùng cháy dữ dội, hướng đến biển lửa đang lao đến.

“Tí tách.”

Hai loại Thanh Dương Ma Hỏa từ hai tu sĩ khác nhau va chạm, khí chất của chúng khác nhau, nhưng bản chất lại giống nhau.

Mắt thường có thể nhìn thấy, Thanh Dương Ma Hỏa của Lưu Ngọc gần như chiếm thế thượng phong chỉ trong một lần chạm trán này.

Dù sao Ma Hỏa của hắn cũng đã tấn thăng lên tam phẩm, về bản chất thì nó không có chênh lệch bao nhiêu so với Linh hỏa tam phẩm bình thường.

Bởi vì sở hữu nhiều loại đặc tính, nên theo một mức độ nào đó mà nói, uy năng tiềm lực của nó sẽ còn có thể cao hơn nữa.

“Khí tức này, hình thái này, quả thật vô cùng quen thuộc.”

“Nếu mình đoán không lầm, ngọn Ma Hỏa của Không Thanh chân nhân này hoàn toàn phụ thuộc vào sự tích lũy nhiên liệu, thế nên nó mới có sức mạnh như thế.”

“Nhưng vì thiếu khuyết “Linh hỏa bổn nguyên”, vậy nên so với Linh hỏa thông thường, nó vẫn có thiếu sót rất lớn.”

“Nhiên liệu cần cho nó tấn chức gần như là vượt xa mình.”

“Hơn nữa con đường sau này, nhất định là càng chạy càng hẹp, đến khi muốn tấn thăng lên tứ giai thì gần như là si tâm vọng tưởng.”

“Cho dù có thể tấn thăng thì cũng phải tạo ra sát nghiệt kinh thiên, khiến người người oán trách.”

Nhìn hai ngọn lửa va chạm giao tranh, Lưu Ngọc thong dong, trong lòng lặng lẽ nhận xét.

Hắn vẫn chưa thể quên vào thời điểm hắn thông qua Tiên Phủ để kích hoạt bí thuật “Ma Hỏa cửu biến”, lượng nhiên liệu cần phải dùng đến kinh người đến mức nào.

Hơn nữa, Lưu Ngọc cũng không thể chấp nhận việc giết người chỉ vì phải giết người.

Hắn thích khiêm tốn tu luyện tấn thăng cảnh giới hơn, chứ không phải vì muốn Ma Hỏa tấn cấp mà đi khắp nơi giết người phóng hỏa.

Cho nên vào đoạn thời gian lúc hắn vừa mới tấn thăng Kim Đan, Thanh Dương Ma Hỏa của hắn khá yếu, tốc độ tăng trưởng sức mạnh không thể theo kịp tốc độ tăng trưởng thực lực của bản thân hắn.

Tình hình này vẫn không được cải thiện mãi cho đến khi “Ma Hỏa cửu biến” được sáng tạo ra, giúp cho Thanh Dương Ma Hỏa nuốt chửng Linh hỏa bổn nguyên để dần tấn chức, lúc này nhiên liệu cần thiết đã giảm bớt đi rất nhiều.

Tuy nhiên, dù có thể sáng tạo ra bí thuật “Ma Hỏa cửu biến”, Lưu Ngọc cũng không dám kể công tự mãn.

Hắn biết rõ, tri thức mà bản thân tích lũy được chỉ chiếm một phần nhỏ.

Phần nhiều là dựa vào trạng thái “chí cao vô thượng”, cũng như cảm hứng lóe lên khi nhớ đến “Đấu Hỏa đại đế”.

“Nếu như không phải bởi vì Tiên Phủ, thì với tốc độ tăng trưởng thực lực cảnh giới của hắn, chỉ sợ Thanh Dương Ma Hỏa sẽ trở nên vô dụng.”

“Đương nhiên, tia cảm hứng chợt lóe lên đó cũng vô cùng quan trọng.”

Nhìn ngọn lửa chiếm thế thượng phong trong trận chiến, Lưu Ngọc thầm nghĩ.

Ngay sau đó, tâm niệm hắn khẽ động, sức mạnh của ngọn Ma Hỏa thuộc về hắn tiếp tục tăng vọt.