Chương 1776 Truyền thừa tông môn, di ngôn của Không Thanh(2)
Xanh đậm, xanh nhạt, đỏ nhạt, trắng thuần…
Trong cái chớp mắt tiếp theo, Thanh Dương Ma Hỏa đồng thời xuất hiện bốn loại màu sắc, ánh lửa bốn màu soi sáng thiên địa, sức mạnh thuộc về Linh hỏa tam phẩm bùng nổ.
“Rầm!”
Tiếng nổ to lớn truyền ra từ trong đám khói bụi.
Chỉ trong vẻn vẹn nửa hơi thở, Linh hỏa bốn màu với khí thế mạnh mẽ đã trực tiếp đánh tan ngọn lửa màu xanh.
Mạnh mẽ cuồn cuộn, không hề nương tay!
Linh hỏa bốn màu dừng lại trên không trung rồi từ từ thiêu cháy, sau đó lại hóa thành một đốm lửa, không có ý định tiếp tục truy đuổi.
Khi nhìn thấy một màn này, Lưu Ngọc đã sớm đoán được, thế nên trên nét mặt của hắn không vui cũng không buồn.
Hắn, đã đi trên con đường riêng của bản thân!
Tuy rằng sắp thu thập được phần sau của Thanh Dương công pháp, nhưng hắn lại không có ý định sẽ tiếp tục dựa vào công pháp mà tu luyện, ngược lại hắn muốn thông qua Tiên Phủ để sáng tạo ra con đường thích hợp nhất với hắn.
Đến một ngày nào đó, xiềng xích của người đã tạo ra công pháp sẽ không còn là xiềng xích trói buộc Lưu Ngọc nữa.
Đến lúc đó, hắn mới có thể vượt qua người đã tạo ra công pháp, bước xa hơn trên tiên đạo.
“Khụ khụ!”
Ma Hỏa bị phá, Không Thanh chân nhân cũng bị phản phệ, vết thương đã sâu nay lại càng sâu, khiến lão liên tục ho ra máu.
“Ngươi…”
“Khụ khụ khụ…”
Lão chỉ nói được một chữ rồi lại tiếp tục ho khan, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng.
Nhìn thấy mà giật mình.
Nhìn tên tu sĩ thần bí đột nhiên xuất hiện, ánh mắt Không Thanh chân nhân phức tạp.
Khí tức của công pháp có thể là giả, nhưng Thanh Dương Ma Hỏa lại không thể giả được, giờ khắc này cuối cùng lão cũng tin, đối phương là “người đồng đạo”.
Tuy rằng phương thức tu luyện dường như không giống người thường, Thanh Dương Ma Hỏa cũng biến hóa khó lường.
Nhưng bản chất của nó lại vô cùng quen thuộc.
Không Thanh có thể chắc chắn, Lưu Ngọc không phải là tu sĩ do thánh địa Đạo Nhất phái đến.
Cũng tuyệt đối không phải kẻ địch tu luyện công pháp của môn phái, rồi nhận được sự công nhận của thánh địa.
Huống chi hắn còn liên quan đến tính mạng của Đạo Nhất Thánh Tử, rốt cuộc là hắn có mưu đồ gì?
Trong hàng vạn năm, dưới sự truy đuổi của thánh địa Càn Đình, nội tình của Thanh Dương Môn đã tiêu hao gần như không còn.
Thứ duy nhất còn lại có chút giá trị, có lẽ chính là “Cửu Cung Thanh Dương đăng”.
Nhưng so với Linh Bảo hay Chân Bảo mà đối phương sở hữu, thứ đó không tính là gì.
Sau khi bị phản phệ, Linh áp của Không Thanh tiếp tục giảm xuống một ít.
Nó dường như đã chạm đến cực hạn, bắt đầu thong thả dần rồi ổn định mà rơi chậm lại, đã đến mức không thể cứu vãn được nữa.
“Lưu mỗ đến từ Thiên Nam, không ngại cách xa vạn dặm tìm gặp đạo hữu, chỉ vì “Thanh Dương công pháp”.”
Sau một khoảnh khắc im lặng, Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Phá Bại kiếm đã rời khỏi vỏ, hắn cũng không có ý định giữ lại người sống, thế nên việc tiết lộ tên họ thật cũng không thành vấn đề.
“Thiên Nam?”
“Thì ra là thế?”
Nghe vậy, trong con ngươi của Không Thanh lóe lên sự rõ ràng, lão khàn giọng nói.
Dừng một đoạn, lão tiếp tục nói:
“Nếu đạo hữu là tu sĩ Trung Vực, chỉ sợ rằng chưa tu luyện đến cảnh giới Kim Đan thì đã bị thánh địa Càn Đình bóp chết trước.”
“Từ khi sơn môn bị phá hủy, người trong môn giống như chó nhà có tang vậy, bị thánh địa và Càn Đình không chút lưu tình truy sát.”
“Từng tiền bối bị sát hại, môn phái càng ngày càng suy yếu.”
“Cho đến hôm nay, ta có lẽ đã là tu sĩ Kim Đan cuối cùng.”
“Có lẽ, cũng là tu sĩ cuối cùng của Thanh Dương Môn.”
Vừa nói, Không Thanh chân nhân nhìn vị trí vốn là thi thể của những thiếu niên, trong mắt hiện lên sự bi thương.
Nhưng ngay sau đó, nó lại được thay thế bằng hận ý khắc cốt ghi tâm!
Như chó nhà có tang vậy, mai danh ẩn tích, trốn Đông tránh Tây.
Dưới sự đuổi giết của thánh địa Càn Đình, việc làm thế nào để kéo dài truyền thừa hiển nhiên là ưu tiên hàng đầu.
Chính vì nguyên nhân này, mấy năm nay Không Thanh chân nhân thu nhận vài đệ tử, dự định sẽ bồi dưỡng truyền nhân, chính là mấy thiếu niên đã chết kia.
Chỉ là chẳng biết tại sao tin tức bị tiết lộ, bị thánh địa phát hiện vị trí, thế là bọn họ nghênh đón tai họa ngập đầu.
Nếu như Lưu Ngọc không đến kịp, chỉ sợ lão đã trở thành một vong hồn.
“Mục đích đến đây của đạo hữu, tại hạ đã hiểu rõ.”
“Chỉ cần đạo hữu chấp nhận một điều kiện, tại hạ có thể kể hết phần còn lại của Thanh Dương công pháp mà mình biết cho đạo hữu.”
Nói đến đây, trong mắt Không Thanh lóe lên sự hận ý khắc cốt ghi tâm, lâu sau đó cũng không thể tiêu tan được.
Sơn môn bị phá hủy, vô số đồng môn chết thảm, thù hận tích tụ suốt sáu vạn năm, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy?
Chỉ có nợ máu phải trả bằng máu thì mới có thể khiến hận ý trong lòng lão nguôi ngoai, an ủi vong linh của các tổ sư đời trước!
Vốn dĩ khi rơi đến nông nỗi này, Không Thanh đã nản lòng thoái chí, nhưng Lưu Ngọc bỗng nhiên xuất hiện đã mang đến một tia sáng cho lão.
Chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, đồng thời còn mạnh mẽ giết chết Đạo Nhất Thánh Tử.
Quan trọng hơn là, hắn vậy mà còn sở hữu Linh Bảo.
Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nếu như hắn có thể Hóa Thần thành công, có lẽ hắn có thể hủy diệt cả một thánh địa.
Nếu như thế, coi như Thanh Dương Môn đã được báo thù rửa hận, lão chết cũng không hối tiếc.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, biến cố trong tương lai cũng nhiều.
Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, Không Thanh cũng không nhịn được mà vọng tưởng đến cảnh tượng thánh địa bị hủy diệt.
Lão đã bị đè nén quá lâu rồi!
“Chỉ cần đạo hữu đáp ứng, đồng thời lập lời thề, tại hạ sẽ lập tức dùng hai tay dâng lên toàn bộ nội dung của Thanh Dương công pháp.”
“Đồng thời…”
Nói đến đây, Không Thanh hơi kích động, sắc mặt đỏ bừng.
Nhưng lão còn chưa nói hết lời thì đã bị một giọng nói mạnh mẽ cắt đứt.
“Trở thành kẻ thù của thánh địa?”
“Xin lỗi, Lưu mỗ không thể nào đáp ứng được điều kiện này.”
“Thánh địa truyền thừa mấy trăm ngàn năm, đời đời truyền thừa chưa bao giờ suy, là một con quái vật khổng lồ trong cả Trung Vực này.”
“Lưu mỗ chỉ là một tu sĩ Kim Đan, làm sao có thể so sánh với cả một thánh địa, tại hạ chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi.”
“Dùng cảnh giới Kim Đan đối đầu với thánh địa, có khác gì châu chấu đá xe không?”
Nghe điều kiện, Lưu Ngọc cau mày, không hề nghĩ ngợi mà kiên quyết từ chối.
Tuy rằng hắn đã gia nhập Bố Y Minh, sau này có thể sẽ phải chiến đấu với tu sĩ của hoàng tộc Đại Càn hoặc thánh địa, nhưng trong số rất nhiều tu sĩ tu luyện rải rác trong các tổ chức tán tu, thì hắn không nổi bật chút nào.
Chỉ cần không quá thể hiện, trên cơ bản là không cần lo lắng về việc bị “nhắm vào”.
Tuy nhiên, nếu lấy việc hủy diệt thánh địa làm mục tiêu tu luyện, chủ động đi chém giết tu sĩ thánh địa, vậy thì tính chất hoàn toàn đối lập.