Chương 1795 Ngọc bài truyền tin bất thường(3)
Nghe thấy động tĩnh, Trác Mộng Chân ngẩng đầu nhìn sang, sự thăm dò hiện lên trong ánh mắt.
“Bố Y Minh truyền tin, chỉ triệu tập thành viên hạch tâm.”
“Ta phải đi Vạn Tiên sơn một chuyến, Tiểu Thanh giao cho nàng chăm sóc, đừng để nó gặp rắc rối.”
Lưu Ngọc giải thích mấy câu, lấy ra một ít đan dược bồi dưỡng tu vi yêu thú đưa cho đối phương.
Mặc dù tu vi đang ở tam giai trung kỳ, nhưng xét đến tuổi thọ của yêu thú, bề ngoài của Tiểu Thanh vẫn coi như là một “đứa trẻ”.
Nó tương đương với đứa trẻ người thường khoảng bảy tám tuổi.
Sau khi đạt đến tam giai, Linh thức quả thực đã tăng lên rất nhiều, nhưng về phương diện tư duy vẫn rất ngây thơ.
Thực lực của nó rất khác thường, nếu không có ai chăm sóc, rất dễ gây rắc rối.
Đương nhiên, cũng không thể tránh khỏi phiền phức, cứ nhét nó vào trong túi Linh thú như vậy, không có lợi cho sự tiến cấp sau này.
Trác Mộng Chân đi theo sau Lưu Ngọc, hai người đã sống chung với nhau mấy chục năm rồi.
Với danh phận là “nữ chủ nhân” nàng thường xuyên tiếp xúc và chăm sóc Tiểu Thanh, một người một yêu, coi như cũng khá quen thuộc.
Lúc bản thân không ở đây, cũng có thể đóng vai trò như người giám sát nhóc con này.
“Hiểu rồi, phu quân.”
Đứng dậy, nàng nhận lấy đan dược, Trác Mộng Chân khẽ nói.
Nàng cũng gia nhập Bố Y Minh, nhưng mà thực lực cũng bình thường, không thể trực tiếp trở thành thành viên hạch tâm.
Nhưng dưới sự chiếu cố của Lưu Ngọc, những gì nhận được cũng là nhiệm vụ bình thường, hoàn toàn không có nguy hiểm.
Cho dù có hơi nguy hiểm đi nữa, chỉ cần dẫn theo Tiểu Thanh đi cùng, cũng có thể bình an vô sự mà vượt qua.
Một người một yêu đều ở tam giai hậu kỳ, nếu so với Lưu Ngọc thì đây là “thực lực bình thường”, nhưng đối với các Kim Đan thông thường khác cũng không phải là kém cỏi.
Khi liên thủ với nhau, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, chỉ cần thực lực không quá mạnh, đại đa số tình huống cũng có thể giành chiến thắng, hoặc cho dù không đủ mạnh thì cũng có thể rút lui một cách an toàn.
Cho dù gặp phải Kim Đan đỉnh phong, cũng có thể trụ được trong khoảng thời gian ngắn, đủ kéo dài thời gian để Lưu Ngọc đến.
“Ừm.”
Thấy đối phương ngoan ngoãn hiểu chuyện, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lập tức bước ra khỏi lầu các.
Trong lòng cảm thấy “trận chiến” nửa tháng trước thực sự có hiệu quả khá tốt.
Trác Mộng Chân tiễn ra tới ngoài cửa, mắt thấy ánh sáng màu xanh hoàn toàn biến mất trên bầu trời, lúc này nàng mới trở về lầu các.
“Vù vù.”
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên trên không trung, ánh sáng màu xanh xé toạc bầu trời rộng lớn, bay thẳng về phía Vạn Tiên sơn.
“Không chuẩn bị quá nhiều vật phẩm bảo mệnh, có cảm giác không được ổn lắm.”
“Hy vọng nhiệm vụ lần này, đừng bắt đầu ngay lập tức, để bản thân còn có chút thời gian chuẩn bị.”
Trong lúc bay, nghĩ tới sự bất thường của đợt truyền tin lần này, Lưu Ngọc không khỏi suy nghĩ nói.
Mặc dù đột phá tu vi đến Kim Đan hậu kỳ rồi, các phương diện khác cũng có sự tiến bộ vượt bậc, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ do Thanh Thủy chân quân đích thân truyền tin, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi bất an.
Suy cho cùng cái gọi là thực lực lớn mạnh, cũng chỉ là tương đối đối với tu sĩ Kim Đan mà thôi, vẫn chưa đủ để đối mặt với Nguyên Anh chân quân.
“Hy vọng nhiệm vụ lần này, không cần đối mặt với Nguyên Anh chân quân, nếu không…”
“Vù…”
Trên bầu trời phía xa xa, một chấm sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã tiến đến gần Vạn Tiên sơn, khiến cho các tu sĩ đang tuần tra cảm giác như sắp đối diện với kẻ thù.
“Cổ Thành tiền bối.”
Sau khi nhìn rõ người đến, tu sĩ tuần tra mới thở phào một hơi, nhìn một cách kinh ngạc.
Trong hơn hai mươi mấy năm qua, Lưu Ngọc đã hoàn thành các nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, cũng quen biết được không ít các Kim Đan của Bố Y Minh, danh tiếng của hắn cũng dần dần được lan truyền rộng rãi.
Ngay cả những tu sĩ Luyện Khí và tu sĩ Trúc Cơ cũng đã biết rõ ràng về hắn, biết hắn là một trong những bị tiền bối Kim Đan mạnh nhất trong liên minh.
“Cổ Thành đạo hữu.”
“Cổ Thành tiền bối.”
Khi đáp xuống sườn núi, bất kể là tu sĩ cấp thấp hay là Kim Đan chân nhân, cũng đều ồ ạt chào hỏi hắn.
“Chư vị đạo hữu, Thanh Thủy trưởng lão triệu tập, Cổ mỗ đi trước một bước.”
“Ngày khác hẵng nói chuyện.”
Lưu Ngọc nở nụ cười trên mặt, bắt tay cười nói với các vị tu sĩ Kim Đan, gật đầu cười với các tu sĩ cấp thấp.
Nói xong, hắn đi về phía Quần Tiên Điện trên đỉnh núi.
Vì dự tính là dựa vào Bố Y Minh để phát triển lâu dài, thế nên tất cả mọi thứ đều phải phù hợp, tác phong hành sự phải có sự thay đổi nhất định.
So với việc tự mình tu hành, quả nhiên thiếu đi một chút tự do.
Nhưng không cần quá lo lắng về sự chèn ép của các tông môn thế gia, còn có thể nhận được một số lợi ích từ Bố Y Minh, ví dụ như đường đi nước bước hay tri thức gì đó, cũng coi như là có cái được và mất đi.
Tất cả đều là kết quả của sự cân đo đong đếm.
“Cộc cộc.”
Bước đi thật nhanh, khoảng nửa giờ sau,“Quần Tiên Điện” uy nghiêm lọt vào mắt Lưu Ngọc.
Linh Giác cảm nhận được khí tức trong điện dao động.
Những khí tức này hoặc là quen thuộc, hoặc là lạ lẫm, phần lớn nó thuộc về vị Kim Đan ở tầng này, còn phần nhỏ còn lại thâm sâu khó lường hơn, rõ ràng là Nguyên Anh chân quân.
Nguyên Anh chân quân, không chỉ có một người!
“Không chỉ có một vị Nguyên Anh chân quân đã sớm đợi ở đây, có thể thấy đối với chuyện này rất coi trọng.”
Ý nghĩ này lóe lên, bước chân của Lưu Ngọc khựng lại, hít một hơi thật sâu hồi phục tâm trạng, sau đó sải bước lên ngạch cửa.
Bước vào trong điện, đôi mắt của hắn lướt nhìn xung quanh một cách nhanh chóng.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy hình bóng của Quách Phá Vân và các vị tu sĩ quen thuộc khác.
Không có ngoại lệ, tất cả đều là thành viên cốt lõi, thực lực và tu vi đều vượt trội hơn so với các đồng bối.
Ngoài Thanh Thủy chân quân làm chủ ra, trên điện còn có mấy vị Nguyên Anh chân quân khác đang đứng.
“Minh Kính?”
Đồng tử của Lưu Ngọc có hơi dao động khi thấy hình bóng của một người khá quen thuộc trên điện.
Sắc mặt của mọi người đều rất nghiêm túc, trong điện im lặng đến nỗi như có thể nghe thấy tiếng kim rơi vậy, hắn đi lại một góc mà không gây ra tiếng động, tâm trạng có hơi phức tạp.