Chương 1794 Ngọc bài truyền tin bất thường(2)
Với thân phận vỏ bọc là Luyện Đan Sư, nên tốc độ nhanh hơn tu sĩ bình thường cũng là điều rất dễ chấp nhận.
Còn về tu sĩ Trung Vực, không biết bao giờ mới Kết Đan, bao giờ mới tu luyện tới Kim Đan trung kỳ, đương nhiên không thể tính toán chính xác được tốc độ tu luyện.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc cũng không cần thiết phải che đậy nữa.
Suy cho cùng, đôi khi giấu đi tu vi, không thể hoàn toàn phát huy năng lực, ngược lại sẽ như khoanh tay bó gối.
Trong cảnh giới Kim Đan, hầu như không có mấy tu sĩ có thể đe dọa đến tính mạng của hắn.
Nhưng đối diện với Nguyên Anh chân quân, thì không cần thiết và không có khái niệm trốn tránh, vì nếu bị nhắm trúng thì cũng không thoát khỏi.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lưu Ngọc mới hạ quyết tâm không che giấu tu vi nữa.
“Nếu chỉ dựa vào “Nhất Khí Càn Khôn phù”, thì khi gặp phải Nguyên Anh chân quân, tỉ lệ nắm chắc mạng sống vẫn rất thấp.”
“Có lẽ đã đến lúc, mua vài bảo vật bảo mệnh rồi.”
“Dù sao đi nữa chỉ cần kiên trì luyện tập mỗi ngày là đủ, Linh Thạch có nhiều cũng chỉ là vật ngoài thân, nhẫn trữ vật không có tác dụng mấy, phải sử dụng hiệu quả hơn.”
Hắn khẽ gật đầu, thừa nhận chuyện đột phá tu vi, trong đầu hắn bỗng lóe lên ý nghĩ này.
“Chúc mừng phu quân!”
Trác Mộng Chân cười rạng rỡ, ở giữa đôi môi hồng hào lộ ra hàm răng trắng đều tăm tấp.
Mối quan hệ thân thiết kéo dài gần mười năm, hôm nay lại chính thức có danh phận, hai người có thể nói là cùng chung nhịp thở, đương nhiên nàng thấy vui khi phu quân của mình có thể tiến xa thêm một bước.
“Tối nay đến lầu các đi, ta giúp nàng tu hành!”
Giữ nguyên tư thế ôm, sau khi cả hai nói qua lại mấy câu, thấy chủ đề đang phát triển theo hướng Tu Tiên Giới, Lưu Ngọc mới bắt đầu mở lời.
Đã mấy tháng chưa “trò chuyện lúc đêm khuya” rồi, cộng thêm với việc đột phá tu vi, khí huyết đã tăng lên khá nhiều, hắn cảm nhận được di chứng của việc công phá đang có dấu hiệu phát tác.
Cần phải kịp thời điều hòa âm dương, nếu không sẽ gây bất lợi cho việc tu luyện…
“Ừm…”
Nàng cúi đầu, Trác Mộng Chân nhẹ nhàng đáp lại, giọng hơi nhỏ dường như không dễ nghe thấy.
Đôi gò má nàng càng ửng hồng hơn nữa, đôi mắt của nàng sáng như trăng, dường như cũng đang mong đợi điều gì đó.
Chỉ là những gì nghe và thấy được từ nhỏ ở tông môn, đã khiến nàng sớm quyết định, sẽ không bao giờ chủ động trong việc này.
Thứ quá dễ dàng có được, sẽ không bao giờ được người ta trân trọng.
Lưu Ngọc buông Trác Mộng Chân ra, hai người lại nói vài câu về chuyện xảy ra gần đây, sau đó đi về phía lầu các của mỗi người.
Bởi vì chuyện tối nay, nên hắn chưa khai quan trận pháp mà đi thẳng vào phòng tắm.
Thanh tẩy những ô uế khi tu luyện, sau đó khoác lên mình một chiếc áo choàng đen mới toanh, ngồi lên trên ghế thái sư trong đại sảnh, lấy “Quy Khư Thần quyết” ra để lĩnh hội.
Thời gian trôi qua, mặt trời dần buông xuống nơi chân trời.
Màn đêm mịt mờ bao trùm lấy mặt đất, gió ngoài cửa sổ làm lá cây kêu xào xạc.
“Cộc cộc.”
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ xa tiến đến gần, Lưu Ngọc quay đầu nhìn sang, đột nhiên mắt hắn sáng lên.
Chỉ nhìn thấy một nữ tu mặc chiếc váy voan mỏng màu hồng, dáng người thướt tha, duyên dáng bước ra từ trong bóng tối.
Qua lớp vải voan mỏng màu hồng, làn da trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh tượng khiến người ta cảm thấy vô cùng mê hoặc.
Viền váy vừa che tới đầu gối, để lộ ra bắp chân thon thả, trông lộng lẫy và xao xuyến lòng người.
Móng tay cắt tỉa gọn gàng được sơn màu hồng phấn, càng tăng thêm sự gợi cảm và mê hoặc.
Tối nay nàng trang điểm rất thanh thoát, có thể thấy rất dụng tâm trong cách ăn diện.
Lưu Ngọc nhìn từ trên xuống dưới một cách rất tự nhiên, không hề có ý trốn tránh, ánh mắt trông cực kỳ hưng phấn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau từ xa, một bầu không khí ái muội, đang dần lan rộng trên lầu các.
Nàng tiến lại gần, Trác Mộng Chân múa tay áo nhẹ nhàng theo vòng tròn, lộ ra dáng người uyển chuyển, một mùi hương nhè nhẹ theo cơn gió mà bay vào mũi.
“Phụt.”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nàng che miệng cười, trong lòng vô cùng hài lòng, không uổng công chuẩn bị lâu như vậy.
Chuyện đã tới nước này, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không không hiểu ý, lập tức nắm lấy bàn tay yếu mềm rồi sải bước về phía phòng ngủ.
Tối nay, phải nắm bắt nó cho thật tốt!
Âm thanh kỳ lạ không lâu sau cứ vang lên liên tục, đèn của lầu các vẫn sáng suốt đêm.
Mãi cho đến rạng sáng, thứ âm thanh kỳ lạ đó mới giảm dần, sau đó thì biết mất hẳn.
(Hai mươi ngàn từ đã được bỏ qua ở chỗ này.)…
Nửa tháng sau, phủ đệ ở Tầm Dương Thành.
“Loạt soạt.”
“Loạt soạt.”
Lưu Ngọc và Trác Mộng Chân ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một cuốn sách chậm rãi lật qua lại, thỉnh thoảng lại dừng lại cau mày suy nghĩ.
Có lẽ chịu sự ảnh hưởng của hắn, hoặc có lẽ là vì nguyên do nào khác, nàng cũng dần thích đọc những cuốn điển tịch.
Nhưng mà, những gì mà Trác Mộng Chân xem, đa phần là điển tịch về phương diện trận pháp, hoặc là về các loại điển tịch pháp thuật, nhưng nàng vẫn có hứng thú với trận pháp nhiều hơn.
“Buổi đấu giá được tổ chức mười năm một lần, phải gần năm năm sau mới tổ chức nữa.”
“Nhưng bản thân không thể đặt hết kỳ vọng vào buổi đấu giá này được, trong khoảng thời gian đó, cũng có thể đi đến những sạp quán có danh tiếng tốt để xem thử.”
Sau khi đọc được khoảng nửa tiếng, Lưu Ngọc gấp điển tịch lại, im lặng suy nghĩ nói.
Hắn đang định đi cho Tiểu Thanh ăn, thì lúc này ngọc bài trong nhẫn trữ vật có động tĩnh.
“Hửm?”
“Người liên lạc lúc này, không phải là Trương Tử Bình, mà chính là tu sĩ của Bố Y Minh.”
“Tính thời gian từ nhiệm vụ lần trước cũng đã năm năm, cũng sắp đến lúc rồi.”
“Chắc có lẽ là Bố Y Minh.”
Nghĩ đến đây, Linh quang từ nhẫn trữ vật của Lưu Ngọc lóe lên, hắn lấy ngọc bài ra kiểm tra.
Muốn nhận được thứ gì đó, đương nhiên cũng phải cho đi thứ gì đó, đây là chân lý từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Với những điều kiện hậu đãi khi gia nhập liên minh, và những gì nhận được sau khi gia nhập, đương nhiên hắn cũng cần gắng sức làm việc cho Bố Y Minh.
Hoàn thành nhiệm vụ, nhận được thù lao.
Ngoại trừ nhiệm vụ đi giết nhóm của Tô Tương Linh và đi lấy “đá Mê Ly” ra. Lưu Ngọc đã trải qua năm lần nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ cách nhau khoảng năm năm.
Cũng đã năm năm kể từ khi nhiệm vụ lần trước được hoàn thành.
Một tia thần thức nhập vào ngọc bài truyền tin, lập tức Lưu Ngọc đã nắm được thông tin, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Mau đến Quần Tiên Điện, ta có chuyện cần thương lượng.”
Lúc này giọng truyền đến vô cùng quen thuộc, vậy mà là Thanh Thủy chân quân bản tôn, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tình huống này, khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
“Thanh Thủy chân quân đích thân truyền tin đến, cụ thể là nhiệm vụ gì thì cũng không nói rõ lúc truyền tin.”
“Giọng điệu vô cùng nghiêm trọng, xem ra nhiệm vụ lần này, không giống với những lần trước.”
“Bố Y Minh, sợ là có động thái lớn rồi…”
Hắn trả lời tin tức rồi đặt ngọc bài truyền tin vào trong nhẫn trữ vật, Lưu Ngọc lẩm bẩm.