Chương 1803 Chính nghĩa hay không, biến cố liên tiếp
Ngược lại thần thần bí bí, càng dễ khơi gợi lòng hiếu kỳ, để sự việc phát triển theo chiều hướng khó đoán.
“Quách đạo hữu, bí thuật thu liễm khí tức của huynh…”
Trên mặt Lưu Ngọc mang theo một chút kinh ngạc, thần thức truyền âm nói.
Liễm Tức thuật Quách Phá Vân sử dụng, quả thật có chút không tầm thường, hắn dùng thần thức liếc qua nhưng vẫn không nhận ra sơ hở chỗ nào.
Cần phối hợp với Linh Giác cảnh giới cao hơn, mới có thể dò xét một vài thực hư.
Loại biểu hiện này, đã vượt lên trên đại đa số tu sĩ, đủ để chứng minh Liễm Tức thuật lợi hại đến mức nào.
“Liễm Tức thuật này có thể được trao đổi từ liên minh, chỉ cần số lượng điểm cống hiến nhất định.”
“Tại hạ cũng là được Thanh Thủy trưởng lão đặc biệt ban tặng trước khi đến sáu châu An Nam.”
“Đáng tiếc, không thể bái làm môn hạ của lão nhân gia người.”
Nói tới chuyện này, Quách Phá Vân nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ có hơi tiếc nuối.
“Thì ra là như vậy.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu.
Liễm Tức thuật này quả thật có chút bất phàm, khiến hắn nổi lên một chút hứng thú, nhưng nghe đến cần điểm cống hiến mới có thể trao đổi, nhất thời sự hứng thú hoàn toàn không còn.
Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ Bố Y Minh, mới có thể thu được điểm cống hiến nhất định.
Muốn trao đổi bí Liễm Tức thuật này, tất nhiên cần không ít nhiệm vụ tích lũy, cũng chính là “làm công” cho Bố Y Minh.
Lưu Ngọc gia nhập Bố Y Minh, nói cho cùng vẫn là vì tu hành của bản thân, những năm này ngoại trừ nhiệm vụ bắt buộc năm năm một lần, hắn chưa bao giờ chủ động nhận quá nhiệm vụ.
Trước mắt mấy loại thủ đoạn thu liễm khí tức đã được sử dụng thì đủ thỏa mãn rồi, hắn dĩ nhiên không thể vì Liễm Tức thuật này mà trì hoãn tu hành của bản thân.
Nhạc đệm này qua đi, hai người ẩn giấu tu vi của bản thân xuống đến Kim Đan sơ trung kì rồi tiếp tục đi đường, thoải mái chạy đến địa điểm ước định.
Mà tám người Liêu Vân Khê vẫn đang rối rít giảm xuống tu vi lộ ra đường đi, chạy từ những phương hướng khác nhau đến địa điểm ước định.
Đương nhiên, ở các phương diện dung mạo, khí tức hay tu vi thì tất cả mọi người đều ngụy trang cả, sẽ không dễ bị nhìn thấu thân phận. …
La Phù sơn là Linh sơn hạ phẩm tứ giai.
Không biết là do duyên cớ nào, Linh khí xung quanh vô cùng mỏng manh, thấp hơn tiêu chuẩn trung bình rất nhiều.
Bên trong phạm vi ngàn dặm, Linh mạch có phẩm giai đạt tam phẩm cũng chỉ có ba vùng, số lượng tu tiên giả cũng tương đối thưa thớt.
Hơn nữa bốn phía là rừng thiêng nước độc, vô cùng không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, số lượng phàm nhân cực kỳ ít ỏi, ngay cả dã thú cũng khó mà thấy được hành tung.
Dường như tất cả tinh hoa trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều đã bị “La Phù sơn” hấp thụ hết.
Bởi vì ngọn núi này đã cháy đen, bùn đất đa phần đều xám ngoét, còn được gọi là “Hắc sơn”.
Càn Đình liên tục cân nhắc cuối cùng kiến tạo tiên ngục ở đây.
Hắc Sơn tiên ngục cũng bởi vì vậy mà được đặt.
Chẳng qua với “Linh khí mỏng manh” nên so ra thì nó còn mỏng manh hơn những khu vực khác ở Trung Vực, nhưng vẫn không kém lắm so với sáu châu An Nam, Thiên Nam thì Linh khí vẫn vĩnh viễn nồng đậm không ngừng.
Dưới tình huống như thế, bên trong phạm vi ngàn dặm của “La Phù sơn” dĩ nhiên cũng có tồn tại kha khá Linh vật.
Chỉ là không thể so với những địa vực khác, Linh vật xung quanh núi này có nhiều độc, được gọi là Linh vật “Thuộc tính Độc”.
Bởi vậy cũng hấp dẫn một phần tu sĩ tới đây kiếm ăn, tìm kiếm Linh vật độc đáo bán cho những người cần ở khu vực khác, nhằm kiếm Linh Thạch tu luyện.
Dần dần, xung quanh La Phù sơn cũng tạo thành không ít căn cứ to to nhỏ nhỏ của các tu tiên giả.
Chẳng qua bởi vì tài nguyên hạn chế nhưng từ đầu đến cuối những căn cứ này cũng không phát triển nổi.
Cái có quy mô lớn nhất cũng chỉ đạt đến cỡ trung bình, ngay cả một tòa Tiên Thành cũng không lập ra nổi.
Phường thị La Phù ở vị trí giữa của các cứ điểm tài nguyên, khoảng cách đến La Phù sơn chỉ hơn ba trăm dặm, được xem là một trong lớn nhất trong những căn cứ của các tu tiên giả.
Đám người Lưu Ngọc ước định địa điểm tụ tập chính là tòa phường thị này.
Lúc này ánh mặt trời đã biến mất hoàn toàn ở phía tây, không còn chút tăm hơi nào mà phía chân trời thì lưu lại chút ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt dường như nó đang lưu luyến ngoái nhìn.
Chân trời xa xôi, hai vệt sáng một xanh một vàng tựa như sao trời, đột ngột lướt qua.
Dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận phường thị La Phù, tia sáng càng lúc càng sáng tỏ, cuối cùng hạ xuống bên ngoài phường thị, hiện ra bóng dáng của hai tên tu sĩ.
Một người có thân hình khôi ngô mặc áo bào màu đen rộng lớn, mũ trùm đầu che khuất hơn nửa khuôn mặt, khí chất thâm trầm bí ẩn.
Những tu sĩ hiểu rõ thì sẽ biết người này không dễ sống chung.
Một người mặc trường bào màu nâu nhạt, khuôn mặt như được đao búa khắc gọt, phần miệng vẫn còn giữ lại một cụm râu bắt mắt.
Người này thoáng rơi chậm lại phía sau nửa bước, từ chi tiết đó có thể thấy, địa vị thực lực có lẽ không bằng tu sĩ mặc áo đen thần bí kia.
“Phường thị La Phù.”
Sau khi hạ xuống, Lưu Ngọc nhấc mũ trùm lên nhìn thoáng về phía bảng hiệu của phường thị.
Bên trong đôi mắt đen như mực hiện ra vẻ suy tư.
“Ba ngày đã đuổi tới phường thị La Phù, cách thời gian ước định còn chừng hai ngày, các đạo hữu khác chắc cũng sẽ nhanh chóng đến đây.”
“Cổ Thành đạo hữu, chúng ta vào phường thị tìm chỗ đặt chân cái đã, sau đó lại tìm hiểu tin tức.”
“Xác định không có dị thường thì lại đi báo cáo tình huống với các vị trưởng lão.”
Sau khi hạ xuống, Quách Phá Vân quan sát xung quanh một hồi, dùng thần thức truyền âm nói.
Có thể là vì kinh nghiệm nhiệm vụ phong phú nên mạch suy nghĩ của người này vô cùng rõ ràng, ý nghĩ cũng vô cùng thành thực.
“Theo lời Quách đạo hữu vậy, cứ làm như thế.”
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, đồng ý với đề nghị của đối phương, xốc mũ trùm đầu lên rồi chậm rãi đi đến phường thị.
Ánh mắt Quách Phá Vân dò xét xung quanh, rõ ràng có hơi cảnh giác, đuổi theo sát phía sau.
“Bộp bộp.”
Vẻ mặt của hai người nhẹ nhõm, chậm rãi đi vào cửa phường thị, và đều ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt dò xét của tu sĩ xung quanh.
Bởi vì tài nguyên hạn chế nên trình độ tu tiên của phường thị La Phù rõ ràng còn thấp hơn Tầm Dương Thành nhiều.
Ánh mắt dò đến đều là các tu sĩ cấp thấp chỉ chừng Luyện Khí, Trúc Cơ, tu sĩ Kim Đan thì đa phần hiếm như lá mùa thu.
Loại tu vi này với hai người thì vốn không thể tạo thành uy hiếp, áp lực dĩ nhiên không lớn nữa.
Hai tiền bối Kim Đan cùng nhau đến, giữa đám tu sĩ cấp thấp lập tức nổi lên từng trận chấn động nho nhỏ.
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kiêng kỵ, tất cả đều cố tránh thật xa, chỉ sợ họa giáng xuống đầu.