Chương 1804 Chính nghĩa hay không, biến cố liên tiếp(2)
Bóng đêm dần dần sâu hơn, hai người tiến vào trong phường thị bắt đầu tìm kiếm các loại hình khách điếm để đặt chân.
Giữa lúc dạo bước, Lưu Ngọc nhìn trái nhìn phải một lúc.
Lọt vào tầm mắt là các công trình kiến trúc trên đường đi, phường thị La Phù rõ ràng đơn sơ hơn Tiên Thành rất nhiều.
Có lẽ do sự đặc sắc riêng của vùng bản địa nên lối kiến trúc cũng một trời một vực với Trung Vực, màu sắc thiên về đen, có vẻ hơi âm trầm kinh khủng.
Chẳng qua những thứ này cũng không thể dọa hai người có kiến thức rộng rãi như họ, Lưu Ngọc nhìn ngó nghiêng hai phía một lúc, trong mắt là vẻ yên tĩnh.
Loại trình độ kinh khủng này với hắn mà nói chỉ là bình thường mà thôi, tên tuổi “Thanh Dương lão ma” cũng không phải nói chơi.
Vạn Hồn phiên vừa ra, chỉ sợ đa số tu sĩ bản địa đều muốn run như cầy sấy!
Lúc đi đường, ở nơi nào đó trong phường thị bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, dưới sự tò mò trong lòng rất nhiều tu sĩ đều rối rít tiến đến chỗ phát ra âm thanh.
“Ồ?”
Bước chân Lưu Ngọc khựng lại, đồng thời cũng cực kỳ tò mò.
Động tĩnh trước mặt của mọi người lớn như vậy, có thể liên quan chút nào đó với chuyện của bọn họ hay không đây?
Trước mắt không thể bại lộ thân phận, thời gian còn tương đối dư dả, đi xem thử cũng không sao.
Nghĩ như vậy, hắn lập tức mở miệng:
“Đi qua xem thử một chút.”
“Ừm.” Quách Phá Vân gật đầu, cũng cảm thấy có lẽ nhìn thử, nói không chừng có thể thu được tin tức hữu dụng.
Thế là bước chân của hai người đổi hướng, thuận theo dòng người đi về nơi phát ra tiếng động.
Ngay lập tức hai người Lưu Ngọc đã đến một quảng trường tương đối rộng rãi.
Trên quảng trường đã đứng đầy tu sĩ với muôn hình vạn trạng, hình thành một vòng tường ngăn cách, thấy cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua loại tình huống này dĩ nhiên không làm khó được bọn họ
Thậm chí không cần lên tiếng, khi tu sĩ cấp thấp cảm ứng được Linh áp của cấp bậc Kim Đan đã tự động nhường ra một con đường.
“Hai vị tiền bồi mời.”
Cứ như vậy hai người họ thuận lợi đến chỗ hàng đầu trong nhóm tu sĩ vây xem.
Hai người Lưu Ngọc đứng dọc theo quảng trường, rốt cuộc cũng nhìn thấy tình huống ở quảng trường, cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy ở giữa sân rộng rãi có hai mươi tám người cả tay và chân đều bị còng chặt, xếp thành hàng quỳ gối trên mặt đất.
Nam nữ gì đều có, bọn họ tóc tai rối bời, trên mặt loang lổ vết máu, y phục tả tơi giống như được chắp vá lại.
Kẻ có cảnh giới cao nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ đỉnh phong.
Phát ra khí tức cực kỳ yếu ớt có lẽ bị phong ấn pháp lực hoặc là đan điền bị vỡ vụn.
Trong đôi mắt của bọn họ đen u ám, không còn ánh sáng nữa, làn da cũng không có chút màu máu nào, rõ ràng trước đây đã từng chịu tra tấn khủng khiếp.
Bốn góc của quảng trường còn có mười mấy tên tu sĩ với pháp khí tinh xảo chia ra từng tiểu đội, vẻ mặt nghiêm túc kỷ luật nghiêm minh đứng đấy. Có nhóm thì duy trì trật tự tại hiện trường, có nhóm thì nhìn chằm chằm vào đám người tựa như đợi làm thịt hai mươi tám người này như đợi làm thịt cừu non.
Từ trên pháp y mà xem xét thì những người này đều là chó săn của Càn Đình.
Trừ cái đó ra thì còn có một người mặc Linh khải “Kim Ngô Vệ” màu vàng, cùng với ba tên quan viên Kim Đan của Càn Đình đang ngồi ngay ngắn phía sau bàn chủ trì án xử này.
Trát đao, dây thừng, điếu giá…
Ánh mắt đảo qua từng người tu sĩ một, sau đó nhìn về phía khí cụ trên quảng trưởng, ngay lập tức Lưu Ngọc biết được chuyện gì xảy ra.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là hiện trường xử quyết “Tội phạm” của Càn Đình.
Nhìn thấy thời cơ đã đến, tu sĩ trong phường thị cũng đến hơn phân nửa, Kim Ngô Vệ mở một cuộn văn thư ra, giọng điệu uy nghiêm, bắt đầu đọc to:
“Tử Cân tặc tử đảo loạn trật tự Trung Vực, phá hỏng sự đoàn kết của nhân tộc, công khai đối kháng với thiên binh của Tiên đình.”
“Tội ác cũng tày trời, chết vạn lần cũng khó mà chuộc nổi!”
“Một, độc hại sinh linh, tùy ý tàn sát tu sĩ vô tội, vô số đồng đạo cũng bị đột tử.”
“Hai, cướp đoạt tài nguyên Linh vật, phá hư điểm khai thác tài nguyên, dùng…”
Tiếng nói của Kim Ngô Vệ lạnh lùng, mang theo sự uy nghiêm vô thượng của Đại Càn Tiên đình, lại mang theo từng chút sát ý mà truyền khắp từng ngóc ngách của quảng trường.
Không nhanh không chậm chỉ ra thân phận của những tu sĩ bị xử quyết, sau đó tuyên bố lần lượt tội trạng của họ.
Mỗi một tội danh đọc ra đều đủ lấy đi tính mạng của nhóm tu sĩ này.
Từng tội danh cộng lại cho dù thiên đao vạn quả, rút hồn luyện phách cũng không đủ, quả thực là tội ác tày trời!
Dương nhiên tội danh là giả, phải phù hợp với sự thật thì mới giải thích được quyền lực trong tay của Càn Đình.
Ngay lúc Kim Ngô Vệ tuyên bố tội trạng của Tử Cân quân, quảng trưởng rơi vào một khoảng im lặng, không ai dám nói gì, uy nghiêm Càn Đình có thể thấy được đôi chút tại đây.
Mười vạn năm thống trị nên loại uy nghiêm này đã xâm nhập vào lòng người, có rất ít tu sĩ dám đứng ra chất vấn.
Cho dù có nghi hoặc cũng không dám hỏi thẳng trước mặt, chỉ sợ tai họa ngập đầu.
“Tu sĩ Tử Cân quân?”
“Dựa theo tin tức của Thanh Thủy chân quân, không phải xử quyết bắt đầu từ một năm sau hay sao? Còn tận hai mươi mấy ngày mà.”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên sự nghi hoặc này.
Nhìn về phía Quách Phá Vân, người kia cũng khẽ lắc đầu, bày tỏ cũng không rõ.
Hai người rơi vào im lặng, lẳng lặng nhìn từng bước xử quyết được tiến hành.
“Đúng.”
“Thanh Thủy chân quân có nói nhiệm vụ của Bố Y Minh đều chỉ vì hai mươi mốt vị Kim Đan kia.”
“Về phần những thành viên Tử Cân quân bình thường này…”
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Lưu Ngọc lập tức sáng tỏ.
Tử Cân quân dĩ nhiên không chỉ có tu sĩ cấp cao, đa phần nhất định đều là tu sĩ cấp thấp chỉ ở Luyện Khí hay Trúc Cơ.
Chỉ dùng giá trị để nói thì dưới tình huống số lượng giống nhau nhưng tu sĩ cấp thấp là không thể nào so sánh được với tu sĩ Kim Đan.
Có lẽ trong mắt Bố Y Minh hoàn toàn khác với trong mắt của Tử Cân quân, vào khoảnh khắc Tử Cân quân bị bắt làm tù bình thì chính là một đám “Tu sĩ không tồn tại”.
“Muốn tìm cách cứu viện những tu sĩ cấp thấp này có lẽ phù hợp với ý niệm của Tử Cân quân và Bố Y Minh.”
“Nhưng tình cảnh trước mặt lại không có chút ích lợi gì, thậm chí đa phần đều là họa vô đơn chí.”
“Nếu không cứu thì càng lợi cho việc phát triển lực lượng còn lại.”
Từ góc độ lợi ích mà xem, Lưu Ngọc lập tức tỉnh táo phân tích ra vấn đề này, sau đó cũng nhìn thấu bản chất của nó.