← Quay lại trang sách

Chương 1812 Thầm nhận mệnh(3)

Nương theo từng trận rền vang, từng tia sáng màu trắng phóng lên tận trời, phát ra khí tức lạnh lẽo tận xương.

Chỉ chừng nửa hơi thở ngắn ngủi dưới sự ảnh hưởng của khí tức băng hàn cũng không biết bao nhiêu sinh linh đã mất đi khí tức sinh mệnh.

“Tách tách.”

Một tầng băng mỏng bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng, có xu thế đóng băng càng lúc càng nhiều, ba mươi dặm xung quanh cũng đều bị ảnh hưởng.

Con đường kết thành đường băng, cây cỏ, sinh linh cũng đều bị đóng băng.

Trong bầu trời đêm, Lưu Ngọc nhìn lại khu vực bị đóng băng ngày càng lan tràn ra, từng sợi Linh khí cực hàn bên trong lại đang liên tục tràn ngập.

Phàm nhân ở hoàn cảnh như vậy thì sẽ lập tức bị đông thành băng khắc hình người, mất đi toàn bộ khí tức sinh mạng.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không còn cách nào chống cự loại giá rét thế này, pháp lực cũng nhanh chóng khô cạn trong chốc lát, sau đó mất đi sinh mệnh.

Chẳng qua chút rét lạnh ấy dĩ nhiên không thể nào có ảnh hưởng với Lưu Ngọc.

Trải qua lễ tẩy rửa “Thái Âm lực”, trên phương diện rét lạnh đã có tính đề kháng cao, chút xíu khí lạnh ấy cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.

Chỉ cần không bị đại trận tấn công chính diện thì trên cơ bản không có gì trở ngại.

Xung quanh La Phù sơn có mấy chục tia sáng to màu trắng phóng lên trời, giữa đó còn xen một chút liên kết băng tinh, tạo thành một tòa đại trận tứ giai.

Tứ giai - Băng Phách Hàn Tức trận!

Động tĩnh lớn như vậy, thủ vệ Hắc Sơn tiên ngục tự nhiên phát hiện đầu tiên, đuổi theo đến nơi “Băng Phách Hàn Tức trận” công kích trước đó, sau đó lại khởi động “Hắc Thủy Động U trận”.

“Ào ào.”

Trong lúc nhất thời, tiếng nước chảy xiết vang lên.

Sau một khắc, mặt đất xung quanh một dặm bên ngoài La Phù sơn dần sụp đổ, vô số dòng nước màu đen chui ra khỏi đó.

Chỉ chừng nửa hơi ngắn ngủi đã tạo thành một bức “Tường nước” màu đen.

Từ phía sau tường nước không chút kẽ hở chính là một tòa La Phù sơn được bảo vệ hơn một nửa vô cùng chặt chẽ.

Sở dĩ như thế là bởi vì “Hắc Sơn tiên ngục” cũng không phải được thành lập trên La Phù sơn mà thật ra là thành lập dưới mặt đất.

“Tách tách…”

Dòng nước màu đen dường như ẩn chứa kích độc, nhỏ xuống mặt đất, ngay cả bùn đất cũng có thể ăn mòn, ngay lập tức xuất hiện một cái động lớn.

Chỉ khí tức thôi mà đã khiến cây cỏ trong phạm vi nhất định đều bị nhuộm thành màu tím đen.

Khoảng cách từ “Hắc Thủy Động U trận” cách núi chừng một dặm, mà “Băng Phách Hàn Tức trận” lại cách núi chừng ba mươi dặm, cả hai cách nhau chưa đến ba mươi dặm, lúc này hai đại trận đang giằng co với nhau.

Mà lúc này, đám người Lưu Ngọc đã trở về chỗ ẩn thân, tụ tập bên cạnh Thanh Thủy chân quân, lẳng lặng quan sát phá trận.

Nếu không giải quyết được đại trận trước tiên ngục thì hành động kế tiếp cũng không thể nào nói đến được.

“Hữu tâm tính vô tâm.”

“Áp chế thuộc tính.”

“Biết người biết ta.”

““Hắc Thủy Động U trận” này. Chỉ sợ…”

Lẳng lặng quan sát hai tòa đại trận tứ giai vừa hình thành, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra từng chút suy nghĩ một.

Bố Y Minh chuẩn bị đầy đủ cộng thêm điều kiện thủ đoạn có lợi, dưới sự tính toán cố tình này, tỷ lệ công phá “Hắc Thủy Động U trận” là rất lớn.

Thời gian gấp gáp, áp lực tiến công thuộc về phe mình, cho nên Thanh Thủy chân quân không hề kéo dài, ngay khi hình thành trận pháp cũng đã bắt đầu hành động luôn.

Lão lấy ra một lệnh bài ba mặt màu xanh lam điều khiển đại trận, từng đạo pháp quyết được đánh vào lệnh bài, khống chế trận pháp chủ động tiến công.

Một khắc sau.

Từ mấy chục đạo tia sáng lớn màu trắng cùng vô số băng tinh nhỏ từ “Băng Phách Hàn Tức trận” đã bắt đầu tấn công.

“Vù vù.”

Mấy chục tia sáng màu trắng không ngừng phun ra luồng khí tức màu lam.

Khí tức này lạnh lẽo đến cực hạn, dường như ngay cả không gian cũng có thể đông đặc lại, trong lúc nó vừa xuất hiện đã khiến nhiệt độ mười dặm xung quanh phải hạ xuống thấp.

Một luồng khí tức màu lam đã hội tụ vào nhau hình thành từng luồng không khí lạnh, những luồng không khí lạnh này hội tụ lại với nhau hình thành luồng không khí cực lạnh từ các phương hướng khác nhau lao mãnh liệt về phía La Phù sơn.

“Vù vù.”

Từ bên trong màn nước màu đen, có dòng nước từ đó không ngừng phân tách ra, ngưng kết thành “thủy tiễn”,“thủy thương”,“thủy cầu” vọt tới luồng không khí lạnh màu đen.

“Xì xì.”

Chỉ là khi từng đạo công kích rơi vào dù có thể khiến luồng không khí lạnh cuộn lên nhưng hiệu quả lại không quá lớn.

Không vào trong được thì bất kể hình thức công kích gì cũng sẽ bị khí tức cực hạn đóng băng.

Hắc thủy kia dù có thể là kịch độc ăn mòn nhưng vẫn ảnh hưởng rất có hạn chế với luồng không khí lạnh thấu kia.

“Vù vù.”

“Xì xì.”

Bên ngoài mặt tường nước cao chừng trăm trượng màu đen không ngừng tụ thành các loại hình thái công kích rơi liên tiếp vào trên luồng không khí lạnh, nhưng chung quy thì hiệu quả lại quá nhỏ.

Thủy thương, thủy quyển, thủy tiễn, thủy nhận…

Cho dù là hình thức công kích nào đều nhanh chóng bị đóng băng, cuối cùng đều bị một tầng băng tinh màu lam bao bọc sau đó rơi thẳng xuống mặt đất.

Sau chừng vài hơi, luồng không khí lạnh bành trướng mọi khu vực, tràn ngập đến trên bức tường nước màu đen cao trăm trượng.

“Xì xì.”

“Soạt.”

Ngay sau đó dãy núi lập tức vang lên tiếng băng tinh ngưng kết và băng tinh vỡ vụn, liên tục vang vọng, hai tòa đại trận chính thức tiến hành đối kháng kịch liệt.

Chẳng qua vì mang thuộc tính áp chế nên rõ ràng tốc độ ngưng kết băng tinh càng lúc càng nhanh, dần chiếm xu thế trước tường nước màu đen cao trăm trượng kia.

Tiếp tục như vậy nữa thì không bao lâu “Hắc Thủy Động U trận” sẽ bị đóng băng hết.

“Trọng địa Tiên đình người nào dám đến mạo phạm?”

Đúng lúc này, một đạo thanh âm cực kỳ bén nhọn bỗng nhiên vang lên giữa núi rừng.

Ngay lập tức là ba đạo Linh áp thuộc cấp bậc Nguyên Anh lập tức hiện ra, không chút che dấu bên trong La Phù sơn.

Tiếp theo đó, Lưu Ngọc nhạy cảm phát giác có mấy cặp mắt đang nhìn sang.

Tựa như vượt qua khoảng cách hơn mười dặm nhìn chằm chằm vào mình, khiến lông tơ khắp cơ thể hắn đều dựng đứng.

Tu sĩ Nguyên Anh!

Hắn vô thức sờ lên nhẫn trữ vật, nghĩ đến các loại thủ đoạn “Nhất Khí Càn Khôn phù” và “Phong Lôi Độn Không phù”, lúc này trong lòng mới thả lỏng được một ít.

“Đùng!”

Mấy đạo thần thức khẽ quét qua, nhận ra chỗ ẩn thân của các tu sĩ xâm phạm, ngay lập tức Linh áp cấp độ Nguyên Anh quét đến.

Linh áp này hoàn toàn khác biệt với cấp độ Kim Đan, dù có là tu sĩ Kim Đan cấp cao nhất cũng hoàn toàn không thể so sánh theo được.

Một cái trên trời một cái dưới mặt đất.

Khi đám người Quách Phá Vân nhận ra thì Linh áp Nguyên Anh tựa như núi cao hùng vĩ bàng bạc hoặc như biển cả mênh mông vô bờ đã xông đến.

Ngay lập tức, bọn họ đều cảm nhận được áp lực nặng nề, khí thế bị đè xuống cực hạn.