Chương 1811 Thầm nhận mệnh(2)
Ngay cả đệ tử vừa mới thăng cấp Nguyên Anh là Minh Kính cùng một tên Nguyên Anh chân quân khác cũng bị Thanh Thủy chân quân đuổi đi bày trận.
Đảo mắt một cái giữa rừng cây rậm rạp chỉ còn lại Lưu Ngọc và lão.
“Sàn sạt.”
Trong bóng đêm, không ngừng có gió nhẹ thổi qua, cỏ dại ma sát vang lên tiếng xào xạc.
“Ngươi có biết vì sao lần này biết có thể gây nên nguy hiểm lớn như vậy nhưng bọn ta vẫn tiến hành cứu viện hay không?”
Đợi khi hai tên Nguyên Anh trưởng lão và bọn người Quách Phá Vân rời đi, lúc này Thanh Thủy chân quân mới mở miệng sâu xa nói, trên mặt hiện lên chút phức tạp.
“Vãn bối không biết.”
Không hề do dự, lúc này Lưu Ngọc lập tức lắc đầu, yên lặng chờ đợi đối phương mở miệng.
Hắn hiểu được Thanh Thủy chân quân để lại một mình hắn chính là do có nguyên nhân nào đó.
Có lẽ, có vài “Mệnh lệnh” mà các thành viên khác không tiện được biết, muốn để mình âm thầm chấp hành.
Câu trả lời của Lưu Ngọc nằm trong dự liệu nên Thanh Thủy chân quân cũng không thừa nước đục thả câu, lúc này tiếp tục nói ra:
“Trong hai mươi mốt Kim Đan bị giam giữ này có một người chính là hậu duệ của một trong bốn đại tu sĩ.”
“Người này biết được quá nhiều bí mật của Tử Cân quân, một khi trong đó xảy ra chút gì không may thì hậu quả thật là khó lường.”
“Không chỉ Hoài châu mà toàn bộ tiến trình khởi sự Trung Vực cũng có thể phải chịu đòn chí mạng!”
Lúc nói những lời này, sắc mặt của lão cũng cực kỳ ngưng trọng.
Hiển nhiên tên tu sĩ này cực kỳ quan trọng và là mục tiêu cuối cùng của hành động lần này, những cái gì mà “Ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ” cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Hoặc là nói chỉ là nhân tố không quan trọng.
Dù sao Đại Càn thống trị Trung Vực đã mười vạn năm, uy nghiêm đã sớm xâm nhập vào các mặt, tu sĩ trên mảnh đại lục này đã sớm quen với việc bị thống trị.
Nói cách khác, dù có đáng sợ đến đâu thì nó cũng chỉ như vậy thôi.
Ngay cả bộ phận tán tu cũng có thể rung chuyển đại thế, và hy vọng đạt được thành công cuối cùng, hầu hết những người tu luyện bình thường sẽ lao vào tham gia.
Giờ đây thánh địa Đại Càn không thể lay chuyển, các tổ chức cấp tiến chưa có động lực, bọn họ ngại nhúng tay vào để tránh vướng vào rắc rối và ảnh hưởng đến bản thân.
Tán tu hiểu rõ tán tu nhất.
Cho nên cho dù là Bố Y Minh hay là Tử Cân quân đều cực kỳ để ý đến chuyện “Công khai xử quyết”, nhưng cũng không có để ý như trong tưởng tượng.
“Dựa vào đủ loại dấu hiệu, trước mắt người này còn chưa làm phản.”
“Nhưng sau khi công khai tử hình, dựa vào lệ cũ xưa nay Càn Đình sẽ sắp xếp tu sĩ cấp cao để tiến hành sưu hồn với những phạm nhân trọng yếu.”
“Mà trong mắt Càn Đình, trước mắt là nhân tố không ổn định nhất ở Trung Vực, tu sĩ Kim Đan của Tử Cân quân đã được cho là “Quan trọng”.”
“Vị đại tu sĩ họ Hứa kia chính là người đang bị giam giữ, tên là “Hứa Hạo Vân”.”
Cuối cùng, Thanh Thủy chân quân nói ra tin tức của hậu duệ của đại tu sĩ kia.
“Cho nên ý trưởng lão là… Để Cổ mỗ đặc biệt lưu ý đi cứu viện vị đạo hữu “Hứa Hạo Vân” này?”
Nghe vậy hai mắt Lưu Ngọc sáng lên, giọng điệu có chút không xác định mà hỏi thăm.
“Rất khá.”
Thanh Thủy chân quân khẽ gật đầu, sau đó đặt hai tay sau lưng rồi nhìn về phương hướng La Phù sơn, sau đó tiếp tục nói:
“Chẳng qua sự việc liên quan đến tình huống bên trong Hắc Sơn tiên ngục, Càn Đình giữ bí mật vô cùng nghiêm ngặt, trong liên minh cũng không thu thập được nhiều tình báo hữu ích nào.”
“Đến lúc đó các ngươi có tiến vào trong ngục mà gặp được cái gì xảy ra cũng không thể xác định được.”
“Nếu gặp phải nhân tố không thể kháng cự cũng không thể cứu được người kia, nên lão phu muốn ngươi…”
Khi nói xong câu cuối cùng, tiếng nói của Thanh Thủy chân quân trở nên lạnh lùng, tay phải chấp lại thành ngón tay như một đao trảm xuống, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nếu xác định không còn cách nào cứu viện, để tránh lưu lại tai họa ngầm, cần phải diệt trừ nhân tố không xác định này!
“Vâng! Vãn bối hiểu rõ!”
Trong lòng Lưu Ngọc run lên, lúc này đưa tay chắp hành lĩnh mệnh.
Biết được toàn bộ mọi chuyện cũng như hiểu được quyết định này của cao tầng Bố Y Minh, hắn không thấy có chút nào ngoài ý muốn.
Huống chi, hiện tại thánh địa Càn Đình thống trị Trung Vực vẫn là xu hướng chủ đạo, các tổ chức cấp tiến như Tử Cân quân, Bố Y Minh đương nhiên không thể có lòng nhân từ của phụ nữ.
Trên con đường thực hiện “Lý tưởng cao thượng”, tương lai có lẽ là “Nằm ở phía xa”, nhưng ngay sau đó cũng không nhất định không thể thiếu “Đổ máu hy sinh” và “Thỏa hiệp cẩu thả”.
“Đi thôi.”
Lấy ra một phần vật liệu bày trận, Thanh Thủy chân quân nhẹ nhàng khoát tay, dặn dò.
“Vãn bối cáo lui.”
Tiếp nhận vật liệu bày trận sau đó thu vào nhẫn trữ vật, Lưu Ngọc vừa chắp tay cũng vừa vội biến mất trong màn đêm.
Hậu duệ của đại tu sĩ biết được nhiều bí mật của Tử Cân quân, lý do này đúng là còn nghe được.
Nhưng chẳng biết tại sao hắn cũng cảm thấy có chỗ không đúng.
“Có lẽ trong đó còn có nguyên do nào đó còn sâu xa hơn nữa?”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc lặng yên không một tiếng động mà bay về phía La Phù sơn, trong lòng lại lóe lên từng suy nghĩ một.
Chỉ là hiểu biết trước mắt có hạn, suy đoán cũng bằng thừa, định sẵn có được cũng chỉ là đáp án sai.
Hắn suy tư một hồi rồi quyết định từ bỏ.
Tại chỗ cũ, sau khi sắp xếp công việc chuẩn bị cướp ngục ổn thỏa, trên mặt Thanh Thủy chân quân khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Có chỗ tối thì dĩ nhiên cũng có chỗ sáng, vì trở thành vật hi sinh cũng không thể tránh khỏi, lão không hề cảm thấy có gì không ổn.
Không có người nào là không thể hy sinh. …
Ánh mặt trời lại dần rơi xuống, xung quanh La Phù sơn là một vùng yên tĩnh, thời gian một ngày một đêm thoáng cái đã trôi qua.
Mặc dù liên quan đến chi tiết bày trận cùng địa điểm của Linh khí ở các nơi, tin tức tiết điểm địa mạch cũng đều phải thông báo toàn bộ lại.
Nhưng ngay trước mặt tu sĩ Càn Đình mà lặng yên không một tiếng động bố trí tòa đại trận khác thì vẫn tương đối khó khăn.
Có quá nhiều yếu tố cần phải xem xét và thường một bước rất đơn giản sẽ mất nhiều thời gian hơn bình thường gấp vài lần hoặc hàng chục lần.
Làm tốt công tác chuẩn bị, vào khoảnh khắc đó bọn người Lưu Ngọc và Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê đều bày ra trận bàn kỳ và vật liệu đánh trận vào những tiết điểm.
Sau đó không hề che lấp mà rót toàn bộ pháp lực được chuyển hóa thành tia sáng, sau đó lập tức trở về chỗ ẩn thân.
“Vù vù.”
Trong màn đêm yên tĩnh, Linh áp cấp bậc Kim Đan từng chút một hiện ra, liên tiếp vang lên từng tia sáng vạch phá bầu trời.
“Ầm”
“Ầm’.”
Bố trí xong trận pháp cũng chỉ tốn chừng một hơi thở, bọn người Lưu Ngọc cũng đã bay xa hơn mười dặm, động tĩnh xung quanh La Phù sơn cũng không lớn nữa.
“Ầm!”
Đất núi đồi rung chuyển, bụi đất bay tứ tung.