← Quay lại trang sách

Chương 1814 Phá cửa đi vào, sự bình tĩnh quỷ dị(2)

Mặc dù vòng bảo hộ pháp lực cũng chỉ là việc nhỏ nhưng năng lực phòng hộ và pháp lực cường đại trực tiếp nối liền với nhau.

Với sự cường đại về pháp lực bây giờ của hắn, lực phòng ngự dĩ nhiên cao hơn, ngăn cản thủ đoạn tấn công có thể tốt hơn so với tu sĩ Kim Đan bình thường.

Đối mặt với công kích của cấp bậc Nguyên Anh là không đáng chú ý nhưng ngăn cản chút dư chấn là không thành vấn đề.

Mặc dù đối đầu chính diện với tu sĩ Nguyên Anh thì vẫn là con đường chết.

Nhưng với thực lực lúc này của Lưu Ngọc, chèo chống vài chiêu thì vẫn có thể làm được, tuyệt không phải là một “Con tôm nát thối”.

Hóa giải dư chấn công kích xong, dĩ nhiên nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê cũng thi triển thủ đoạn nhằm hóa giải dư chấn đấu pháp từ cấp bậc Nguyên Anh, giành giật từng giây một để rời khỏi chiến trường.

“Ầm ầm.”

Sau lưng, uy năng kinh khủng đã được bắn ra, tu sĩ Nguyên Anh của hai bên chính thức giao thủ.

Mà đám người Lưu Ngọc thì đang cố gắng rời xa khỏi chiến trường.

“Vèo vèo…”

Dùng toàn lực để bay đi, sau vài hơi thì đám người mới thoát ra khỏi phạm vi ba mươi lăm dặm, thành công đến được vị trí tương đối an toàn.

“Cổ Thành đạo hữu.”

An toàn tạm thời không còn lo nữa, nhìn qua tường băng màu đen mấy chục dặm xuất hiện lỗ hổng lớn, bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê có hơi chần chờ, đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc.

“Ngay lập tức tiến vào tiên ngục, nghĩ cách cứu viện đồng đạo Tử Cân quân.”

Hít sâu một hơi, trong lòng lại dâng lên dặn dò của Thanh Thủy chân quân, sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm túc nói.

Mọi chuyện đã đến bước này cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể vượt qua khó khăn xông thẳng về phía trước.

Nếu không, khi mấy vị trưởng lão Bố Y Minh đang ở đây, bọn họ sẽ không thể biện minh ngay từ đầu.

Những người chạy trốn khỏi trận chiến nhìn chung sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho dù là thế lực nào từ xưa đến nay.

Hơn nữa không cần đối đầu trực diện với tu sĩ Nguyên Anh, họ chỉ cần xông thẳng vào tiên ngục, áp lực của hắn lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Dù sao với thực lực hôm nay của Lưu Ngọc đủ có thể sánh vai với tu sĩ đứng trong mười vị trí đầu của Chân Nhân bảng.

Chỉ cần không gặp phải đả kích của tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh, bản thân cẩn thận hơn một chút là trên cơ bản không cần lo lắng đến an nguy của tính mạng.

Tiến vào trong tiên ngục, cẩn thận tìm cơ quan rồi không để cơ quan trận pháp vây khốn là được.

“Ừm.”

Đối mặt với Hắc Sơn tiên ngục uy danh hiển hách, dù theo bản năng kháng cự nhưng nghĩ đến sứ mạng bản thân đang gánh vác cùng với thù lao phong phú mà liên minh hứa hẹn, bọn người Quách Phá Vân vẫn thu hồi lòng muốn rời đi.

Chỉ chần chừ vài giây thôi thì ánh mắt đã lập tức trở nên kiên định hơn.

“Vèo vèo.”

Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, mười tia sáng của đám người Lưu Ngọc xoay chuyển cùng nhau bay về phía lỗ hổng đã mở từ “Băng Phách Hàn Tức trận”.

“Dù thanh danh của Hắc Sơn tiên ngục không nhỏ nhưng cái gọi là hung hiểm trong đó cũng chưa chắc lớn như trong tưởng tượng.”

“Dù sao tất cả tu sĩ tiến vào đều sẽ mất đi sức phản kháng.”

“Loại tình huống này không cần lực lượng thủ vệ cường đại cũng có thể trông coi tốt tù phạm.”

“Cho nên…”

Trong lúc bay đi, Lưu Ngọc âm thầm truyền âm cho chín người khác, nói một chút phương diện tốt cũng giúp sĩ khí của mọi người được nâng lên.

“Đúng là như thế.”

Nghe vậy, bọn người Quách Phá Vân rối rít gật đầu.

Mặc kệ lời này của đối phương có tin được hay không nhưng bọn họ đều lộ ra vẻ tươi cười, nhìn qua trạng thái này có thể thấy tốt hơn không ít, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cho dù như vậy thì tốc độ bay đi của tia sáng cũng được triển khai toàn bộ, dùng tốc độ cao nhất để bay về phía La Phù sơn.

“Vèo vèo.”

Trên đường đi lại thuận lợi ngoài ý muốn, bọn người Lưu Ngọc cũng không gặp được bất kỳ sự chặn đường nào, nên cũng thành công đuổi đến lỗ hổng của bức tường màu đen.

Nhìn thấy sắp phải xuyên qua nơi này đến cửa vào tiên ngục.

“Có lẽ đúng như lời Cổ Thành nói, lực lượng phòng ngự của tiên ngục không đủ, cho nên không chặn đường ở tiên ngục nhỉ?”

“Muốn tiến vào bên trong lại phải đối phó với những thủ đoạn trận pháp cơ quan các kiểu ư?”

Tia sáng vừa dừng lại, thần thức lập tức quét ra nhìn xung quanh, bọn người Quách Phá Vân thấy vậy lập tức hiện lên vẻ suy tư.

Về phần sự chú ý của Lưu Ngọc đã đặt vào trên lỗ hổng tường nước màu đen.

Thanh Thủy chân quân bị kiềm chế nên Băng Phách Hàn Tức trận mất đi sự khống chế hoàn mỹ nên uy năng cũng giảm xuống nhiều.

Chỉ thấy bức tường nước bị đóng băng đã dần có xu thế di chuyển.

Có lẽ chỉ một chút thời gian nữa thì việc đóng băng này sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Mà nếu bọn họ không kịp trở về thì sẽ bị vây khốn bên trong “Hắc Thủy Động U trận”, đứng trước tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

“Lúc trước bộc phát uy năng cấp siêu phẩm nên bây giờ căn cơ của Băng Phách Hàn Tức trận đã chịu hao tổn nặng nề.”

“Muốn áp chế Hắc Thủy Động U trận lần nữa chỉ sợ không đơn giản, cho nên tốt nhất là phải trở về trước khi băng hoàn toàn bị phá vỡ.”

“Nếu không…”

Thần thức đảo qua bức tường nước màu đen, Lưu Ngọc lập tức chú ý đến các chi tiết, trong lòng hiện ra đủ loại suy nghĩ.

Vừa suy nghĩ hắn vừa động không ngừng.

Lại sau một hơi thì lập tức đáp xuống chân núi của La Phù sơn.

Chỉ thấy trên núi có một cửa sắt màu đen cao chừng mười trượng đang đóng chặt, đây là con đường duy nhất tiến vào tiên ngục.

Phải chăng còn một đường khác hay không thì Lưu Ngọc cũng không biết, Bố Y Minh cũng không có tin tức gì liên quan.

Thời gian quá ngắn hắn cũng không thu thập được nhiều tin tức liên quan lắm.

Nhìn dáng vẻ đóng chặt của cánh cửa này, rõ ràng trong ngục muốn kéo dài thời gian, không để bọn họ thuận lợi tiến vào.

“Chỉ có thể mở ra đại môn thì mới có thể tiến vào tiên ngục.”

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc và bọn người Quách Phá Vân lập tức liếc nhìn nhau.

Nếu chủ nhân đã không chào đón thì những “Ác khách” như bọn họ cũng chỉ có thể cưỡng ép phá cửa đi vào!

Một khắc sau, mười người rối rít công kích, từng đạo uy thế cao hơn của tu sĩ Kim Đan bình thường lập tức bắn ra.

“Ầm!”

Quách Phá Vân há mồm phun ra tiểu đỉnh màu nâu nhạt là Pháp Bảo bản mệnh, pháp lực Kim Đan đỉnh phong cũng không giữ lại nữa, rót toàn bộ vào.

Lúc này Linh quang của bảo vật đã hoàn toàn nồng đậm, trên đó tỏa ra từng hình ảnh hoa văn sinh động như thật.

Uy năng tích tụ hoàn tất, tiểu đỉnh màu nâu nhạt lập tức hơi rung nhẹ, sau đó ập về phía cửa sắt màu đen.

Liêu Vân Khê thì tế ra một món Pháp Bảo trúc trượng màu xanh, trên đó quấn đầy dây leo màu xanh lá, từ trên gõ mạnh xuống cửa sắc lớn màu đen.

Uy thế Pháp Bảo đỉnh cấp lập tức tràn ra bốn phía.

Từng tiếng xé gió gần như vang lên cùng lúc, tu sĩ khác cũng ra tay ngay trong lúc đó.

Lưu Ngọc cũng không ngoại lệ, há miệng phun ra Lạc Nhật Kim Hồng thương, rót pháp lực vào, kim mang của nó lập tức nồng đậm lên.

Mũi thương mang hàn quang lấp lóe, lúc này bắn về phía cửa sắt màu đen.