Chương 1815 Phá cửa đi vào, sự bình tĩnh quỷ dị(3)
Pháp thuật thi triển cần thời gian, phẩm giai càng cao thì thời gian thi pháp càng dài, muốn loại trừ cánh cửa sắt kiên cố này, vẫn nên dùng uy năng Pháp Bảo trực tiếp là được.
“Hưu hưu…”
Bên trong quá trình kích xạ, Lạc Nhật Kim Hồng thương phồng lên chừng ba trượng, thân thương lượn lờ liệt diễm kim hồng, khí thế tựa như thần binh tuyệt thế trong thần thoại truyền thuyết.
Uy năng được tăng cường cùng lực sát phạt phun ra mãnh liệt khiến bọn người Quách Phá Vân liên tục ghé mắt liếc nhìn.
Cho dù Lưu Ngọc không sử dụng toàn bộ lực, nhưng uy thế của thương này cũng rõ ràng che phủ tất cả mọi người một bậc.
Giờ khắc này liên quan đến việc hắn được chọn làm người lĩnh đội, tất cả tu sĩ khác đã không còn chút nghi vấn nào nữa.
Với loại thực lực này, hoàn toàn vượt qua mọi người một cấp bậc.
Cho dù bọn người Liêu Vân Khê đã là Kim Đan đỉnh phong, xuất chúng hơn bất kỳ ai trong nhóm tu sĩ Kim Đan.
Luận về tu vi thậm chí còn cao hơn Lưu Ngọc một bậc.
Nhưng thực lực lại khác biệt vô cùng rõ ràng.
Một lần ra tay lập tức phân định cao thấp.
Đứng trước cửa sắt màu đen cao mười trượng liên tiếp có Pháp Bảo cực kỳ mạnh hiển lộ uy thế, các loại Linh quang lấp lánh nhanh chóng tiếp cận.
Một khắc sau, mười Pháp Bảo rắn chắc đã cơi vào trên cánh cửa màu đen, uy năng cường đại liên tiếp bộc phát.
Lúc này uy năng của “Hắc Thủy Động U trận” đã bị “Băng Phách Hàn Tức trận” áp xuống mức thấp nhất, nên việc cung cấp trợ giúp cũng cực kỳ có hạn.
Chớ nói chi là đối mặt với mười món Pháp Bảo bản mệnh của nhóm tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tấn công.
“Ầm!”
Uy năng của Pháp Bảo liên tục bộc phát, trong chốc lát đã khiến khắp nơi đều là bụi mù.
Nhìn cửa sắt màu đen kiên cố dưới sự tấn công liên tục của mười món Pháp Bảo cũng đã lộ ra vẻ “Yếu ớt”.
Chỉ với một kích, cửa sắt màu đen đã biến mất khỏi tầm mắt, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Chỉ có một vài góc nhọn bên cạnh là còn sót lại chút ít mảnh vỡ tương đối hoàn chỉnh.
“Rào rào.”
Bùn đất, đá lăn vù vù xuống, một kích này có động tĩnh vô cùng lớn, thậm chí khiến sáu vị Nguyên Anh trong đấu pháp phải liếc mắt nhìn xem.
Trông thấy một màn này, sắc mặt ba Nguyên Anh của Càn Đình lập tức thay đổi, muốn bứt khỏi trận đấu để giải quyết bọn người Lưu Ngọc.
Nhưng ba người Thanh Thủy chân quân thấy vậy lập tức khẩn cấp tiến công, khiến bọn họ không thể nào bứt ra được.
“Thật là thời buổi loạn lạc.”
“Tất cả đều hy vọng được thuận lợi.”
Bên trong đấu pháp, quan sát được tình huống của mười người, Thanh Thủy chân quân yên lặng nghĩ thầm.
Chẳng biết tại sao, tất cả trước mặt rõ ràng thuận lợi nhưng lão vẫn có chút cảm giác bất an. …
Đợi khi bụi mù thoáng bay đi, một con đường thẳng tắp phía dưới xuất hiện, từng bậc từng bậc thang tràn ngập dấu hiệu con người cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Con đường này cao chừng mười trượng, rộng khoảng ba trượng không có ánh đèn nên vô cùng lờ mờ, tối tăm.
Chẳng qua nhìn đồ vật trong tối với tu sĩ Kim Đan là vô cùng dễ dàng, mọi thứ trong đó đều nhìn được rất rõ ràng.
Cũng có hơi khác biệt so với dự đoán, một vùng lối đi tối tăm lại không có tu sĩ quân địch bày ra trận địa trông coi.
Liếc nhìn qua là không thấy một bóng người nào, dường như tất cả thủ vệ vốn không tồn tại.
Nhưng trong Linh Giác của bọn người Quách Phá Vân thì con đường trước mắt lại tràn ngập hơi thở nguy hiểm, tựa như một cái miệng cự thú hồng hoang mở ra thật lớn muốn nuốt tất cả mọi sinh linh tiến vào trong.
“Đi thôi.”
Lưu Ngọc điềm tĩnh nói.
Quách Phá Vân gật đầu, hai người dẫn đầu đi vào trong lối đi.
Có lẽ là công pháp thuộc tính Thổ năng lực phòng ngự cũng là số một, số hai ở Bố Y Minh nên đi trước dò đường là thích hợp không ai bằng.
Mà Liêu Vân khê thì rơi ở phía sau hai người dẫn đầu, luôn chú ý bất kỳ động tĩnh nào phía sau.
Về phần Lưu Ngọc thì dẫn đầu ba người phối hợp tác chiến, vô luận phía trước hay phía sau có tình huống gì xuất hiện thì vẫn có thể đưa ra phản ứng trợ giúp ngay.
Cứ như vậy, mười người lấy đội hình “Ba bốn ba” chậm rãi tiến vào trong con đường Hắc Sơn tiên ngục.
Bên trong La Phù sơn còn có vài tu sĩ cấp thấp Luyện Khí, Trúc Cơ nhưng căn bản không dám ra tay ngăn cản.
“Vèo vèo.”
Bên trong lối đi khá rộng rãi, bọn người Lưu Ngọc cũng vội vàng di chuyển.
Để tránh động trúng cơ quan hoặc đột nhiên rơi vào cạm bẫy, mười người đều đi lơ lửng, bảo trì trạng thái bay lượn tầng thấp.
Bóng tối cũng không ảnh hưởng gì đến tầm nhìn của tu sĩ Kim Đan.
Hai bên vách tường là một màu đen sì sì giống như đã lâu không có ai quản lý trông coi, nó đã mất đi màu sắc nguyên bản của mình.
Thường cách một đoạn đều có thể trông thấy từng vết cào hoặc là thủ ấn máu nhỏ lớn khác nhau, khiến con đường này càng thêm âm trầm.
Âm trầm mà kinh khủng!
Tu sĩ bình thường đi trong con đường này sẽ không khỏi sinh ra cảm giác rùng mình.
Có lẽ sợ hãi hai bên mặt tường hoặc là bóng tối sau lưng bỗng nhiên xuất hiện lệ quỷ bất ngờ phát động tập kích trí mạng với mình, từ đây cũng mất đi tính mạng.
Nhưng Lưu Ngọc là tu sĩ Kim Đan, gặp quá nhiều sóng to gió lớn, thấy tình cảnh này sắc mặt cũng chẳng thèm thay đổi.
Còn sống là phế vật, chết rồi còn có thể ra oai sao?
Lệ quỷ thì sao chứ, tiếp nhận một kích của Pháp Bảo thì vẫn hồn phi phách tán như thường!
“Vèo vèo.”
Rẽ trái rồi lại rẽ phải, thuận theo đường đi mà đi xuống bên dưới.
Sau tầm mười nhịp thở dùng tốc độ của mười người thì đã đi xuống chừng một dặm, nhưng vẫn không thấy bất cứ ngăn trở nào.
Khí tức của tu sĩ như ẩn như hiện, trong Linh Giác vẫn luôn xuất hiện cảm giác bị quan sát, nhưng lại không nhìn thấy dù chỉ một bóng người.
“Tình huống có chút không đúng.”
Chậm rãi liếc nhìn trái phải một chút, hai mắt Lưu Ngọc bình tĩnh như nước, khuôn mặt không chút cảm xúc nói.
Có lẽ lúc trước khi công phá cửa sắt, thủ vệ tiên ngục đã hiểu rõ thực lực của bọn họ cho nên khi không đủ nắm chắc thì không dám mạo hiểm ra tay.
Trước mắt càng bình tĩnh thì đằng sau càng nguy hiểm, địch tu chỉ là đang cẩn thận chuẩn bị!
Nghe vậy, bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê vội gật nhẹ đầu.
Sắc mặt bọn họ cực kỳ ngưng trọng, tinh thần được tập trung cao độ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bốn phía đen tối.
Cứ như vậy bay qua chừng vài hơi thở nữa, trong bóng tối cuối cùng cũng xuất hiện một chút ánh sáng, dường như đã đi đến điểm cuối con đường.
Cuối con đường cũng là nhà giam phạm nhân sao?
Hay là cạm bẫy đã được chuẩn bị kỹ càng?
“Lối đi này có vết tích cơ quan trận pháp.”
Từ xa nhìn qua chút ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện, hai mắt Lưu Ngọc nhắm nghiền, sau đó lóe lên ý nghĩ này.