Chương 1818 Ác chiến tại lối đi, Ma Hỏa lộ uy(3)
Pháp lực nhanh chóng bị tiêu hao, theo thời gian qua đi, tình cảnh của bọn họ sẽ càng thêm bất lợi.
“Vèo vèo.”
Lạc Nhật Kim Hồng thương vẫn vung vẩy, tùy tiện đánh lôi tiễn phóng tới, lôi điện bốn phía bắn vọt về phía mặt tường và mặt đất.
Nhưng lực lượng trận Pháp Bảo phủ xuống nên không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
Lưu Ngọc nghe vậy không nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu.
Uy năng bịt kín lối đi màu đen vô cùng bất phàm, tuyệt đối không phải dùng một kích công phá là được.
Nếu không thể nhanh chóng công phá thì thủ vệ tiên ngục sẽ thừa cơ phát động tập kích, tình huống lại càng bất lợi.
Dưới sự tập kích này, đội ngũ có thể sẽ xuất hiện người chết hoặc bị thương.
Đối mặt với tập kích của hơn mười tu sĩ Kim Đan, bây giờ Lưu Ngọc cũng không dám khinh thường nữa.
“Vì kế hoạch hôm nay…”
Nghĩ như vậy, nơi sâu nhất trong đáy mắt của hắn hiện ra từng mảnh Linh quang xanh thẳm, liếc nhìn từ trên xuống dưới đám đồng đạo.
Nhục thân “Tinh Thần chân thân” thần thông lộ ra!
Bên trong tầm nhìn của Mắt Tinh Thần, Linh quang của đấu pháp lại nhanh chóng biến mất, huyễn tưởng dưới chân cũng bị khám phá ra.
Mặc dù không cách nào nhìn thấy toàn cảnh trận pháp nhưng từng tiết điểm hội tụ Linh khí lại bị nhìn thấy không sót cái nào.
“Mạnh mẽ xông tới cũng không phải lựa chọn tốt, chỉ có phá hủy trận pháp mới có thể thay đổi tình cảnh bị động cực đoan lúc này.”
“Quách đạo hữu chờ lúc nữa…”
Bên trong đôi mắt đen như mục lóe lên từng đợt Linh quang màu xanh thẳm, một hơi sau, Lưu Ngọc truyền âm đến cho bọn người Quách Phá Vân, điều chỉnh đội hình kế hoạch hành động.
Một hơi, hai hơi, ba hơi…
Lại trải qua mấy vòng mưa tên tẩy rửa, Lưu Ngọc bỗng nhiên đưa bàn tay trái ra, một ngọn lửa màu xanh đậm lập tức xuất hiện.
“Phù…”
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, nhiệt độ trong lối đi đã bị đẩy lên cao, nhìn ngọn lửa màu xanh tựa như không đáng chú ý lại ẩn chứa uy năng kinh khủng khiến người ta hoảng sợ.
Thanh Dương Ma Hỏa!
Không hề do dự nữa, bàn tay trái của Lưu Ngọc nhanh chóng vung lên, ngọn lửa màu xanh cũng hóa thành từng sợi hỏa diễm trôi về bốn phương tám hướng.
“Xì xì…”
Một khắc sau, ánh lửa màu xanh mãnh liệt tăng lên, chớp mắt đã hóa thành một biển lửa, Thanh Dương Ma Hỏa hừng hực hừng hực thiêu đốt.
“Ầm ầm.”
Dưới uy năng của Linh hỏa tam phẩm, chỉ một cái hô hấp qua đi đã bao phủ toàn bộ bên trong những trận pháp to nhỏ trong lối đi, lập tức xuất hiện tình trạng hư hao.
Ánh lửa màu xanh chiếu xuống, tất cả trước mắt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Màu đen hai bên biến mất lập tức lộ ra mấy chục pháp khí đặc thù như “sàng nỏ”, hoàn toàn bộ lộ trong tầm mắt mọi người.
Một khắc sau, Thanh Dương Ma Hỏa mãnh liệt xông tới.
“Xì xì…”
Dưới sự thiêu đốt của Thanh Dương Ma Hỏa, vô số Linh văn bao phủ bên ngoài pháp khí đặc thù cùng “sàng nỏ” dù sáng lên nhưng cũng không làm ra chuyện gì, rất nhanh đã có dấu hiệu bị hòa tan.
Tuyến đường Linh lực bị phá hư, cuối cùng không phát ra công kích lôi tiễn nữa.
Mà vách tường hai bên hạ xuống tựa như hồ giấy, chưa đến nửa hơi thở đã từ thể rắn hóa thành chất lỏng, xu thế càng thêm rõ ràng.
Ma Hỏa vừa ra, toàn bộ chiến cuộc lập tức thay đổi, tất cả trận pháp đều chịu ảnh hưởng.
Hoặc giảm xuống uy năng hoặc trực tiếp bị hủy diệt.
Mà khi trận pháp không còn che lấp được, khí tức và Linh áp của tu sĩ thủ vệ tiên ngục đã hoàn toàn bại lộ trong thần thức của Lưu Ngọc.
“Vèo.”
Thừa dịp thủ vệ vẫn còn ngạc nhiên chưa tỉnh hồn, sức lực mang theo sự giết tuyệt được thôi động, Lạc Nhật Kim Hồng thương đã bắn ra.
“Phụt…”
Dù là bùn đất cứng rắn cũng chẳng có trở ngại, trường thương kim hồng không hề dừng lại, tựa như thiểm điện nhanh chóng cắm vào sau mặt đất.
“Á…”
Tiếp theo, hai tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên bên dưới lớp bùn đất.
Hai đạo Linh áp Kim Đan vĩnh viễn mất đi cảm ứng bên trong cảm ứng của mọi người.
“Không hay, thực lực của tặc tử quá cường đại, mau bỏ đi!”
Bên dưới mật thất, thấy hai đồng đạo tử nạn tại chỗ, một tu vi Kim Đan đỉnh phong có râu cá trê lập tức lóe lên sự sợ hãi, lúc này vội truyền âm cho tất cả thủ vệ.
Nói xong, gã không đợi đồng đạo của mình phản ứng mà đã quay người trốn vào chỗ sâu bên trong mật đạo.
“Ầm!”
Mặt đất lấp lánh kim quang lập tức truyền đến tiếng nổ vang dội, bụi đất tung bay, Lạc Nhật Kim Hồng thương phá đất chui lên sau đó trở lại trong tay Lưu Ngọc.
Hắn ngưng mắt nhìn qua, chỉ thấy một khoảng không gian không lớn đã xuất hiện trong tầm mắt.
Mật thất!
Vách tường là màu vàng nâu, mặt đất còn lưu lại một ít vết máu, thi thể của vài người còn đang lẳng lặng nằm ở khắp nơi.
Xung quanh mật thấp là từng lối đi thông ra bốn hướng khác nhau, không biết đi đến nơi nào.
Trên mặt tường còn có khắc các loại phù văn che đậy thần thức, thần thức ở đây cũng lan tràn không được bao xa.
Hơn mười Linh áp tam giai Kim Đan cũng nhanh chóng biến mất bên trong những chỗ sâu của con đường đó.
Thấy thế, một đồng đội vừa chuyển thân mình, lúc này đã muốn đuổi theo.
“Giặc cùng đường nên đừng đuổi theo.”
Lưu Ngọc khẽ lắc nhẹ đầu, trầm giọng nói.
Ngưng mắt nhìn qua đám thủ vệ tiên ngục đã biến mất bên trong lối đi kia, cuối cùng hắn không nhìn tiếp nữa.
Nơi đây là sân nhà người ta, đừng thấy đám tu sĩ này chật vật chạy trốn mà lầm, ai biết được có phải cố ý hành động để dẫn đến nơi nào đó sau đó dẫn phe mình vào cạm bẫy hay không.
Huống hồ mục đích chuyến đi này của bọn họ, không phải là để trảm sát thủ vệ của tiên ngục, mà là để cứu viện hai mươi mốt vị Kim Đan của Tử Cân quân.
Không biết hiệu quả của “Băng Phách Hàn Tức trận” có thể duy trì trong bao lâu, không biết “Hắc Thủy Động U trận” lúc nào sẽ hồi phục, thế nên cả đội không thể trì hoãn thời gian.
“Cổ Thành đạo hữu nói có lý.”
“Việc cứu viện đồng đạo Tử Cân quân quan trọng.”
Cầm tiểu đỉnh màu nâu nhạt trong tay, sắc mặt Quách Phá Vân trở nên nghiêm trọng, trong lòng hắn ta cũng có suy nghĩ như vậy.
“Xin lỗi, Cổ Thành đạo hữu, ta lỗ mãng rồi.”
Thấy mọi người không ủng hộ mình, người đồng đội cố gắng truy kích kia khi đối diện với những ánh mắt không thể phủ nhận, chắp tay nhận lỗi, trên mặt hiện lên sự xấu hổ.
Thể hiện thực lực vượt xa đồng đội, xoay chuyển chiến cục bằng chính sức mạnh của mình, chỉ vỏn vẹn trong một trận chiến, uy tín của Lưu Ngọc đã được khẳng định.
Kẻ yếu nói đến đứt hơi khản tiếng nhưng cũng không có ai nghe thấy.
Kẻ mạnh chỉ cần nói một cách nhẹ nhàng cũng đã đủ đi vào lòng người.
Không cần những lời quá cao siêu, không cần biết kỹ năng xã giao tốt đến đâu, chỉ cần nắm giữ thực lực mạnh nhất, đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm của đám đông.
Thế giới này, từ đầu chí cuối chỉ quay quanh kẻ mạnh.
Đây là thế giới tu tiên.
“Không sao.”
Lưu Ngọc khua tay một cách tùy ý, ánh mắt lướt nhìn xung quanh mật thất, những thông đạo đó không biết sẽ dẫn đến mật đạo nào.
Từng giây từng phút mạo hiểm ở trong Hắc Sơn tiên ngục đều rất quan trọng, hắn không có thời gian xã giao.