← Quay lại trang sách

Chương 1817 Ác chiến tại lối đi, Ma Hỏa lộ uy(2)

Chỉ cần Lưu Ngọc vận chuyển pháp thuật lần nữa thì uy năng sẽ khôi phục như ban đầu.

Nhưng thủ vệ tiên ngục hiển nhiên không cho bọn họ có cơ hội thở dốc, khoảng cách của đợt tấn công tiếp theo vẫn chưa đến nửa hơi thở, đợt tiếp theo lại tiến đến.

“Tách…”

“Ầm ầm.”

Sấm sét vang dội, lôi quang lấp lóe, mấy chục mũi tên bằng lôi đình hai bên lại đập vào mi mắt lần nữa.

Một thoáng tiếp theo Hộ Thể Diễm Thuẫn còn chưa thể khôi phục uy năng đã bị lôi đình này nhanh chóng bao phủ hết.

“Ầm ầm.”

Sau khi đánh tan lớp Hộ Thể Diễm Thuẫn bên ngoài, mũi tên lôi đình lại rơi vào trên từng món Pháp Bảo hoặc là từng đám thần thông phòng ngự, lại vang lên từng tiếng vang đinh tai nhức óc.

Chẳng qua với thế công cỡ này dù ứng phó có hơi khó khăn nhưng vẫn không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với họ, ngăn cản cũng tương đối dễ dàng.

“Vù…”

Lưu Ngọc cầm trường thương với màu vàng nồng đậm tiện tay vung nhẹ sang trái lập tức có mười mấy đạo lôi đình bị phá hủy.

Nhưng san bằng một lớp thì lớp khác lại đến, đợt tấn công tiếp theo vẫn không chấm dứt, chỉ sau nửa hơi thở đã có tiếng sấm chớp rền vang vang lên lần nữa.

Bị lực lượng của trận Pháp Bảo trùm, vách tường hai bên biến mất trong bóng tối, sau đó lại xuất hiện vài chục đạo lôi đình bắn ra.

“Tiếp tục như vậy nữa thì tình huống không ổn được.”

Quách Phá Vân truyền âm đến nói.

Mặc dù trước mặt thế công này bọn họ ứng phó tương đối nhẹ nhàng nhưng tần suất công kích của lôi đình lại có khuynh hướng càng lúc càng nhanh.

Nếu tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ chống đỡ không nổi.

Chớ nói chi là khí tức tu tiên giả như ẩn như hiện khắp bốn phía, thủ vệ Tiên ngục còn nhòm ngó trong bóng tối!

Lưu Ngọc không nói gì, mãnh liệt nhìn về phía lối đi.

Chỉ thấy một cánh cửa chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trong màn sáng, chặn đứng đường đi của mọi người.

Màn sáng này toàn thân đen nhánh, vắt ngang ở cửa không chừa ra chút kẽ hở nào.

Nhìn kỹ bên dưới thì đúng là được tạo thành từ vô số lôi điện màu đen, phát ra từng tia khí tức nguy hiểm, rõ ràng không dễ công phá được.

“Chậc…” “Chậc…”

Ngay lúc mọi người còn đang do dự, dưới chân đột nhiên xuất hiện động tĩnh.

Mặt đất bên dưới hiện ra một vùng không gian xuống thấp cùng đám tu sĩ Càn Đình trốn.

Mặc dù tu vi cao thấp không đều cũng kém xa bọn người Lưu Ngọc nhưng tu sĩ Kim Đan Càn Đình lại có tận mười bốn người, có lẽ là nhóm lực lượng mạnh nhất của cả tòa tiên ngục.

“Vù vù…”

Pháp thuật Pháp Bảo đã sớm vận sức chờ phát động, mười bốn tu sĩ Kim Đan vừa xuất hiện đã nhanh chóng khởi động thế công.

Phối hợp với lôi tiễn hai bên bắn ra từng món pháp thuật thần thông Pháp Bảo bay lên không trung, đánh về phía đám người đang lơ lửng giữa không trung.

“Ầm ầm.”

Trong lúc nhất thời, uy thế của Pháp Bảo thần thông không ngừng được kích phát ra, toàn bộ lối đi cũng run lên, đất đá bốn phía không ngừng rơi xuống.

“Không được!”

Thế công liên tiếp tới khiến bọn người Quách Phá Vân không đáp ứng xuể, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Vừa phải phòng ngự lôi tiễn phóng tới vừa phải ứng phó với công kích của tu sĩ Càn Đình, quả thật có chút không xuể.

Nhưng trước đó, Lưu Ngọc cũng đã bắt đầu động tác.

Linh Giác nhạy cảm dù bị trận pháp che lấp nhưng vẫn hoàn toàn không che khuất hết, khiến hắn vẫn có chút cảm giác được các phương hướng của tu sĩ Càn Đình.

Cho nên bên dưới vừa có động tĩnh thì hắn đã kịp thời phản ứng lại.

Hai đạo tu vi luyện thể, luyện khí đồng loạt bộc phát, pháp lực rót vào Lạc Nhật Kim Hồng thương, uy năng của thương này lập tức bị thôi thúc đến cực hạn, thân thương đều hóa thành màu vàng rực rỡ.

Một luồng uy thế không gì sánh bằng lập tức bao phủ toàn bộ lối đi

Đầu thương vừa chuyển đã nhắm ngay bên dưới, bắt đầu công kích với đám tu sĩ vừa xuất hiện, Lưu Ngọc không hề hoang mang, liên tục huy động Kim Hồng thương trong tay.

Một thoáng tiếp theo, Linh quang màu kim hồng chói mắt đã mãnh liệt nở rộ từ mũi thương.

“Vèo vèo…”

Mấy trăm đạo thương kim hồng mang theo phong mang hừng hực nghênh đón với đám thần thông Pháp Bảo đang oanh tạc.

Bên trong không gian tương đối chật hẹp, sau khi cả hai gặp nhau lập tức vang lên.

“Rầm rầm rầm.”

Sức công phạt cực hạn bộc phát, mỗi sợi thương mang đều ẩn chứa uy năng không hề tầm thường, dù so với pháp thuật hạ phẩm tam giai cũng chỉ kém nửa bậc mà thôi.

Nhưng khi thương mang mà Lạc Nhật Kim Hồng thương kích phát ra lại có tận mấy trăm đạo!

“Ầm ầm!”

Uy năng cường hoành quét ngang ở giữa giao phong, khi rơi vào lại bị pháp thuật gia cố dán vào trên mặt tường.

Dù pháp trận có lực lượng duy trì nhưng toàn bộ lối đi đều run rẩy dữ dội, có xu thế hoàn toàn sụp đổ.

“Ầm ầm ầm.”

Đợi khi thương mang kim hồng hoàn toàn hao hết, một đợt tiến công này của tu sĩ Càn Đình cũng bị hóa giải hơn phân nửa.

Chỉ có chừng ba bốn món Pháp Bảo còn để lại nửa uy năng, nhưng cũng khó mà ảnh hưởng đến kết cục chung, thấy thế chỉ có thể quay đầu trở về.

Uy năng một kích quả là tự tại!

Thủ vệ tiên ngục cẩn thận chuẩn bị nhằm đánh giết thế công của tu sĩ xông vào nhưng cứ như vậy bị Lưu Ngọc dễ dàng hóa giải, đây chính là thực lực của mười vị trí đầu Chân Nhân bảng mới có thể làm được.

Số lượng tu sĩ bình thường lại nhiều đều khó mà tạo thành uy hiếp, số lượng đã khó mà xóa bỏ chênh lệch của chất lượng!

“Hay!”

Khi nguy cơ bị giải trừ, trông thấy màn biểu hiện kinh diễm như vậy, Quách Phá Vân không nhịn được mà khen hay một tiếng.

Là người dẫn đầu, biểu hiện của Lưu Ngọc càng xuất sắc, hắn cũng có được lợi nhiều hơn.

Tám người Liêu Vân Khê thấy thế thì trong mắt đều là vẻ bội phục, không thể không tin phục loại thực lực này.

Loại thực lực này mà làm người dẫn đội có thể nói danh xứng với thực.

Đồng đội khen hay nhưng Lưu Ngọc không hề đáp lại.

“Ồ?”

Đợi khi Linh quang giao phong bên dưới ảm đạm xuống, nhìn thủ vệ tiên ngục vẫn núp trốn, hắn khẽ cau mày, trong miệng nhẹ kêu một tiếng.

Bậc thang, bùn đất, rêu xanh…

Chỉ thấy phía dưới mọi người chẳng biết từ lúc nào đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Thần thức vừa liếc qua dù không nhận ra chút sơ hở nào nhưng lại có loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt hơn.

Rất rõ ràng đây là huyễn tưởng hình thành trong trận pháp.

“Hắc Thủy Động U trận” là đại trận hộ ngục, nhưng bên trong ngục giam Hắc sơn còn có không ít trận pháp to nhỏ khác nhau.

Một kích không thành biết được thực lực không đủ đối kháng chính diện nên thủ vệ tiên ngục lại ẩn vào trong bóng tối, tìm cơ hội ra tay tiếp.

Dù sao chỉ cần trận pháp còn tồn tại, bọn họ vẫn có thể nắm giữ quyền chủ động, đứng ở thế không bao giờ thua.

Nhiều lần thử thì dù nhiệm vụ thất bại thì nhìn chung vẫn không đến mức mất mạng.

“Ầm ầm ầm.”

Bóng tối hai bên lối đi vẫn không ngừng có lôi tiễn bắn ra, cộng với tinh lực đối phó đám người trước khiến đội ngũ tiến thoát lưỡng nan.

“Cổ Thành đạo hữu, chúng ta không mạnh mẽ xông vào trong sao?”

Sau chừng hai hơi thở, lại trải qua mấy lần mưa tên, Quách Phá Vân truyền âm hỏi.