Chương 1821 Tin tức trong phòng giam ở địa hạ tầng thứ ba(3)
Khi vừa bước vào thông đạo, ánh mắt Lưu Ngọc trở nên cứng đờ.
Dùng thần thức nhìn lướt qua, lại thấy giống như đang bước vào đầm lầy vậy, tầm nhìn bị hạn chế vô cùng.
So với thông đạo đi từ cửa sắt màu đen ở địa hạ tầng thứ nhất, thì còn chịu sự áp chế nghiêm trọng hơn nhiều.
“Sự bày trí của tầng thứ ba này…”
Sau khi bước vào không lâu, ba người Quách Phá Vân trước mặt bỗng khựng lại, trên mặt đầy sự kinh ngạc, hiển nhiên họ cũng gặp phải tình huống tương tự.
“Mau đi qua đi, tầng thứ ba ở ngay trước mặt rồi, chúng ta không còn cách Tử Cân quân đồng đạo bao xa đâu.”
“Nhưng mà tầng thứ ba này, là nơi giam giữ các tu sĩ Kim Đan, trập pháp hình thành của các cơ quan chắc cũng là mạnh nhất, nhất định phải cẩn thận hơn mới được.”
Sắc mặt Lưu Ngọc trở nên nghiêm trọng, dùng truyền âm để nói chuyện với cho chín người kia.
Với Linh Giác nhạy bén của mình, hắn lại có cảm giác như bị theo dõi, hiển nhiên là thủ vệ tiên ngục vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn cản.
Có thể là trong thông đạo, có thể là địa hạ tầng thứ ba, tất cả đều có thể trở thành nơi chiến đấu.
“Ừm.”
Ba người Quách Phá Vân gật đầu, chân cách bậc thang nửa bước chân, tiếp tục đi xuống.
Bay xuống bên dưới một cách cẩn trọng, mọi người rất nhanh đã biến mất trong bóng tối sâu thẳm.
Khi sắp đến tầng thứ ba, trực giác trong lòng cũng được dâng lên mức cao nhất, phải phòng thủ vì các cuộc tấn công có thể diễn ra bất kỳ lúc nào.
Với Linh Giác của Lưu Ngọc, đằng sau bức tường của hai bên, khí tức của các Kim Đan di chuyển vô cùng nhanh, đương nhiên vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.
Nhưng không biết vì sao, lại cứ kề cà mà không bắt đầu hành động.
“Vù vù.”
Bóng tối dày đặc đó cũng không ảnh hưởng gì đối với tầm nhìn của các tu sĩ Kim Đan, mọi người bay được khoảng mười mấy hơi thở, thì đã bắt gặp ánh sáng ngay trước mặt.
Cửa ra của thông đạo, đã không còn xa nữa!
Cuộc tấn công lần trước là ở ngay lối ra của thông đạo, lúc này vẫn nhớ rõ như in.
Vì vậy khi đến gần lối ra, tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, đặc biệt chú ý đến động tĩnh của bốn bức tường.
Nhưng bất ngờ là, cuộc tấn công trong tưởng tượng ở lối ra thông đạo cũng không xảy ra.
“Chỗ này… Lẽ ra phải có khôi lỗi thủ vệ.”
Ánh mắt Lưu Ngọc lướt qua mặt đất, những suy nghĩ khác nhau nổi lên trong đầu hắn.
Cách lối ra khoảng mười mét, các bậc thang biến mất trong hư không, trước lối ra là một khoảng không gian rộng lớn.
Chỉ nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều dấu vết bất thường.
Dù đã được xử lý một cách rất vội vàng, nhưng với sự quan sát của hắn, vẫn có thể phát hiện được các manh mối mơ hồ.
Những dấu vết này rất lớn, đương nhiên không phải do các tu sĩ tạo ra, mà hẳn là một loại khôi lỗi tam giai nào đó.
Hơn nữa, dấu vết còn rất mới, chỉ mới được lưu lại cách đây không lâu, không chừng chỉ mới vài hơi thở trước.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc thu lại ánh nhìn, khẽ gật đầu với ba người Quách Phá Vân phía trước.
“Vù.”
Ba người hiểu ý, lập tức dùng Pháp Bảo và pháp thuật để phòng thủ, cơ thể như được tăng tốc, lao ra khỏi động phủ.
Dùng thần thức nhìn lướt xung quanh, cuộc chiến trong dự đoán cũng không diễn ra.
“Không có gì bất thường.”
Quách Phá Vân quay đầu lại, khẽ gật đầu, biểu hiện rằng không có sự cố gì khác.
Thấy vậy, Lưu Ngọc nhanh chóng di chuyển.
Trong giây tiếp theo, hắn trực tiếp di chuyển ra bên ngoài thông đạo, chính thức đặt chân đến tầng thứ ba.
Hắn dùng thần thức nhìn xung quanh, mọi thứ ở tầng thứ ba đều thu vào tầm mắt.
Phòng giam, tù nhân, đèn trên tường, hành lang…
Sự bày trí của địa hạ tầng thứ ba, không khác gì so với địa hạ tầng thứ hai là mấy, chỉ là không gian nhỏ hơn một chút, cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Không thấy vết máu nào trên mặt đất, trong nhà tù cũng không có mùi ghê tởm hay khó ngửi nào.
Phòng giam cũng được nâng cấp, được xây dựng chủ yếu từ Linh tài tam giai, cũng chia ra rõ phòng giam bình thường và phòng giam đặc biệt.
Nhưng những phòng giam ở đây, không giống với các phòng giam bình thường khác, không có “cửa khóa” để mở phòng giam, mà cần có pháp quyết cụ thể mới có thể mở được.
Gương mặt của hai mươi mốt người của Tử Cân quân, đã được Thanh Thủy chân quân nói rõ với Lưu Ngọc từ khi nhiệm vụ được ban hành.
Vì vậy, khi dùng thần thức nhìn xung quanh, hắn trong tức khắc đã chú ý đến hai mươi mốt người và Hứa Hạo Nhiên.
Những người này, đều bị giam trong phòng giam đặc biệt màu đỏ, hai bên phòng giam còn có dấu hiệu cảnh báo.
Đương nhiên, trong mắt của Càn Đình, tu sĩ của Tử Cân quân đều vô cùng nguy hiểm.
Đặc biệt là bản tính “nổi loạn”, quả thực còn hung ác hơn rất nhiều so với một số ma đạo tu sĩ giết người hàng loạt.
Vì vậy không có ngoại lệ, tất cả đều được nhận sự chăm sóc đặc biệt.
Hai mươi mốt người như đang rơi vào cõi chết, y phục rách rưới, đầu tóc bù xù, vết thương dưới lớp áo tù nhân nhìn thật thương tâm.
Trên người bọn họ, đều đeo những pháp khí đặc biệt như “Cấm Linh hoàn”,“xiềng xích Cấm Linh”, họ không thể sử dụng bất kỳ pháp lực nào, nằm tê liệt khắp nơi của phòng giam.
Nhưng may mắn thay, tất cả đều còn có hơi thở của sự sống, họ vẫn chưa chết.
“Hứa Hạo Nhiên.”
“Cũng may, thủ vệ tiên ngục vẫn chưa xử lý những tu sĩ ở đây.”
Thấy mục tiêu còn sống, Lưu Ngọc lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn quả thực có hơi lo lắng, tình trạng của thủ vệ không đúng lắm, nhưng trước hết cứ giải quyết xong các vị tu sĩ của Tử Cân quân đã.
Có lẽ là vì không đủ thời gian, sợ vừa xử lý xong sẽ bị đám người mới chạy tới chặn đường nên thủ vệ tiên ngục mới không làm như vậy.
Thủ đoạn của tu sĩ Kim Đan thần thông quảng đại, phong phú hơn tu sĩ cấp thấp Luyện Khí, Trúc Cơ rất nhiều nên Hắc Sơn tiên ngục cẩn thận hơn hẳn.
Phòng giam chỉ mới là lớp cầm tù đầu tiên.
Toàn bộ địa hạ tầng thứ ba đều được xây bằng Linh tài, gia cố bằng các phù văn, tạo thành lớp cầm tù thứ hai, có thể nói là tường đồng vách sắt.
Với tình hình này, không thể nào xung quanh lại có mật đạo, lối vào lúc đến chính là lối ra duy nhất.
Nhờ vậy mà bọn họ mới có cơ hội cứu viện.
Nếu không, sau khi xử lý xong đám phạm nhân, thủ vệ tiên ngục đã có thể chuồn đi bằng lối mật đạo, không cần đụng độ với đám người xông vào đây.
“Cứu người.”
Lưu Ngọc đứng cầm thương, sắc mặt bình tĩnh, bình thản ra lệnh.
Trong lúc nói, hắn liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát bố cục địa hạ tầng thứ ba.
Hắn nói xong, bọn Quách Phá Vân lập tức hành động, lấy Pháp Bảo ra tấn công nhà tù.
Vì không biết pháp quyết đặc biệt để mở phòng giam, cũng không thông thạo về trận pháp cơ quan nên trực tiếp dùng Pháp Bảo phá phòng giam chính là cách nhanh gọn nhất.
“Ầm ầm ầm.”
Tiếng nổ vang lên liên tiếp, vọng khắp địa hạ tầng thứ ba.
“Chư vị đồng đạo Tử Cân quân, bọn ta được Thanh Thủy trưởng lão nhờ tới cứu viện các vị.”
Trong quá trình sử dụng bạo lực để phá phòng giam, phải dùng thần thức truyền âm khớp ám hiệu để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có.
Bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê nhanh chóng nói rõ ý đồ.