← Quay lại trang sách

Chương 1822 Một người đủ sức giữ quan ải!

Ngoài hai mươi mốt người của Tử Cân quân, địa hạ tầng thứ ba còn có hơn mười phạm nhân Kim Đan. Thấy tình hình này, phản ứng của bọn họ mỗi người một kiểu.

Có người tinh thần phấn chấn như nhìn thấy hy vọng thoát khỏi đây, tích cực thử nói chuyện với bọn Lưu Ngọc, thái độ rất khép nép.

Mục đích của bọn họ là muốn được bám càng, thoát khỏi đây.

Có người ánh mắt lấp lóe, không biết nghĩ tới điều gì, chỉ im lặng không nói một lời.

Bọn họ chỉ yên lặng theo dõi vụ cướp ngục.

Hắc Sơn tiên ngục có Nguyên Anh chân quân trấn thủ hằng năm, có lẽ trong mắt bọn họ, lần cướp ngục này chắc chắn chỉ uổng công.

Có một số tu sĩ không biết đã bị nhốt bao lâu rồi.

Có lẽ là mấy chục năm, có lẽ trên trăm năm, có lẽ lâu hơn, lâu hơn nữa.

Dù cho hi vọng gần ngay trước mắt nhưng bọn họ không còn can đảm nắm lấy nữa.

Tuy nhiên, bất kể thái độ của bọn họ thế nào thì bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê cũng không hề để ý tới.

Để tránh phức tạp, trên đường đi, Lưu Ngọc đã sớm dặn dò, không cần để ý tới các tu sĩ khác.

Cướp ngục vốn là chuyện mạo hiểm, nếu như còn làm nó phức tạp thêm thì chẳng khác gì tự lao đầu vào chỗ chết.

Với thực lực đã thể hiện và uy tín đã gây dựng được suốt trên đường đi, không một ai dám chất vấn hắn điều này.

“Ro ro.”

Quách Phá Vân điều khiển chiếc tiểu đỉnh màu nâu để nó thu nhỏ lại chỉ còn chừng nửa trượng rồi đập mạnh vào lan can màu đỏ của phòng giam.

“Ầm!”

Chiếc tiểu đỉnh màu nâu to chừng nửa trượng đập mạnh vào mấy thanh lan can màu đỏ gây ra tiếng vang lớn.

Uy lực mạnh mẽ của nó làm mấy tên đồng đội cũng không nhịn được phải liếc nhìn.

Tuy nhiên, phòng giam màu đỏ này không hổ là phòng giam được xây dựng để giam giữ đám phạm nhân Kim Đan cực kỳ nguy hiểm, dù cho tu sĩ Kim Đan đỉnh phong điều khiển Pháp Bảo bản mệnh tung hết toàn lực cũng không thể phá hủy được nó chỉ trong một đòn đánh.

Nó chỉ bị méo đi trên diện rộng, xem chừng còn có thể trụ được thêm vài đòn nữa.

Với độ cứng rắn như thế này thì các tu sĩ Kim Đan đã bị phong ấn pháp lực muốn thoát khỏi đây thì chỉ còn có thể chờ mong kỳ tích xuất hiện.

Còn dựa vào thực lực của bản thân thì gần như không hề có chút hy vọng nào.

“Ầm ầm.”

Quách Phá Vân liên tục chỉ huy chiếc tiểu đỉnh màu nâu tung ra hai đòn đánh liên tiếp, cuối cùng nhà tù cũng bị đập bể một lỗ hổng cực kỳ lớn.

Đám tu sĩ Tử Cân quân tưởng như chỉ còn thoi thóp thấy vậy lập tức bừng bừng sức sống, nhanh chân nhảy qua lỗ hổng ấy, chạy ra ngoài.

Dù sao thể chất của bọn họ cũng là tu sĩ Kim Đan, nhục thân đã được Linh khí gột rửa hoàn toàn hai lần nên các mặt đều mạnh lên trên diện rộng.

Bất kể từng bị vết thương thế nào, chỉ cần khả năng hồi phục không bị kìm hãm thì cơ thể đều có thể nhanh chóng hồi phục trở lại.

Trước đó, bọn họ tỏ ra thoi thóp chủ yếu là làm bộ cho đám thủ vệ tiên ngục xem.

“Đạo hữu lặn lội đường xa đến đây, mạo hiểm tính mạng tới Hắc Sơn tiên ngục cứu viện, ân tình lớn lao nhường này không cách nào báo đáp.”

“Xin nhận một lạy của Hạo Nhiên!”

Rời khỏi phòng giam, tu sĩ Tử Cân quân này lập tức nói ngay, nói xong định cúi đầu lạy.

Người này mày rậm mắt to mặt chữ quốc, tướng mạo bình thường, không có gì xuất chúng nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác bất phàm.

Cho dù áo phạm nhân màu trắng đã rách rưới nhưng khi được khoác lên người người này lại toát lên phong thái sục sôi, bất khuất, tinh thần phấn chấn, không hề bị mài mòn vì tù đày, tra tấn.

Có nhiều thứ không thể nào bị tiêu diệt!

Người này chính là Hứa Hạo Nhiên, hậu duệ của đại tu sĩ mà Thanh Thủy chân quân nhắc tới, mục tiêu quan trọng nhất của chuyến này.

“Sao vậy được?”

Quách Phá Vân có phần giật mình vì được ưu ái, không chịu nhận lễ, lập tức ngăn cản đối phương cúi xuống.

“Bình sinh, Quách mỗ bội phục nhất là hành động anh dũng của chư vị đồng đạo Tử Cân quân, có can đảm đấu tranh với thánh địa Càn Đình tới cùng.”

“Rất nhiều đạo hữu trong liên minh đã sớm nghe danh “Tử Cân quân”, trong lòng đã mến mộ từ lâu.”

“Tin rằng cho dù không có nhiệm vụ của liên minh thì chỉ cần có một cơ hội thích hợp, rất nhiều đạo hữu cũng sẽ ra tay tương trợ!” Quách Phá Vân trịnh trọng nói.

Hai người trao đổi nhanh với nhau mấy câu, nắm được tin tức của song phương, sau đó hắn lập tức mở pháp khí cấm linh ra.

“Choang!”

“Xèo xèo!”

Quách Phá Vân lấy ra một thanh Pháp Bảo phi kiếm màu vàng đất, rót pháp lực vào nó, chém mạnh vào còng tay và còng chân, còng tay và còng chân lập tức đứt lìa.

Sau đó, Quách Phá Vân xoay mũi kiếm, cẩn thận chém đứt pháp khí “vòng cấm linh” tương tự ở cổ.

“Ầm!”

Linh áp tam giai Kim Đan đỉnh phong bùng lên một cái rồi biến mất không còn tung tích.

Hứa Hạo Nhiên trông bình thường là vậy hóa ra lại là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong!

Hơn nữa, Linh áp của hắn ta còn mạnh hơn Quách Phá Vân lúc mạnh nhất chừng một, hai bậc.

“Càn Đình hết sức cẩn thận, trên kim đan của bọn ta cũng bị bày cấm chế.”

“E là chỉ có Nguyên Anh trưởng lão mới có thể mở được loại cấm chế này.”

“Cho nên trước mắt, bọn ta chỉ có thể phát huy một phần thực lực, miễn cưỡng có thể thi triển pháp thuật tam giai hạ phẩm.”

“Trên hành trình sắp tới vẫn phải nhờ chư vị đồng đạo Bố Y Minh.”

Linh áp lóe lên một cái rồi biến mất, khí tức của Hứa Hạo Nhiên chỉ tăng lên một chút, hắn ta cười khổ nói.

“Không sao, Hứa đạo hữu không cần phải khách khí, bọn ta đã lường trước được chuyện này rồi.”

“Hôm nay có Cổ Thành đạo hữu ở đây, chắc hẳn chuyến này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Nghe vậy, Quách Phá Vân cười nói.

Nói gần nói xa đều tỏ ý tôn sùng, nói xong chỉ tay về phía Lưu Ngọc.

“Cổ Thành đạo hữu?”

Hứa Hạo Nhiên thắc mắc nhìn theo hướng tay chỉ.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể để cho một vị tu sĩ Kim Đan đỉnh phong tôn sùng như thế, hắn ta thực sự cực kỳ tò mò.

Xa xa, thấy Hứa Hạo Nhiên nhìn mình, Lưu Ngọc bình thản gật nhẹ đầu.

Sau đó, hắn lập tức chuyển mắt nhìn đi chỗ khác, tiếp tục trông chừng lối đi, đề phòng bất ngờ xảy ra điều gì bất trắc.

Sau khi phòng giam Hứa Hạo Nhiên bị phá, các phòng giam khác cũng lần lượt được mở ra, các tu sĩ Kim Đan của Tử Cân quân lần lượt được cứu ra.

Mọi chuyện lại lặp lại như cũ, bọn họ lần lượt được chém đứt còng tay, còng chân, khôi phục một phần thực lực. …

Bỗng nhiên, Linh Giác nhạy bén của Lưu Ngọc bị kích thích, dường như cảm ứng được điều gì đó, hắn quay ngoắt lại nhìn lối vào.

Lối đi bỗng bị bóng tối đặc quánh bao phủ, thần thức không thể xuyên qua được.

“Rầm rầm!”

Mặt đất nhẹ rung như thể có quái vật khổng lồ đang di chuyển trong bóng tối tới gần bọn họ.

“Vẫn chưa chịu thôi.”

Lưu Ngọc nhìn vào trong bóng tối ở chỗ cửa ra, ánh mắt sâu thẳm.

Biết không thể mà vẫn làm, quả là can đảm đáng được ghi nhận, nhưng trò quấy rối không quản phiền phức này của đối phương khiến hắn nảy sinh ham muốn giết chóc.

“Cổ Thành đạo hữu…”

Bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê truyền âm.