← Quay lại trang sách

Chương 1844 Phá hủy trong tích tắc, thánh địa của tán tu(3)

Hắn tránh né một số phủ thành chủ, bởi vì có thể có tu sĩ cao cấp ẩn náu ở đó, thu hết cảnh tượng toàn thành vào tầm mắt mình.

“Không có gì khác thường cả.”

Lưu Ngọc quét thần thức qua mọi nơi nhưng không phát hiện điều gì bất thường, Tầm Dương Thành vẫn bình thường y như cũ.

Xem ra Càn Đình mới vừa phản ứng lại nên ra lệnh cho đại quân áp sát, bao vây và tấn công Vạn Tiên sơn, chưa kịp phong tỏa các Tiên Thành khác.

Nhưng vì lý do an toàn, Lưu Ngọc không định vào trong thành mà dùng ngọc bội truyền tin để đưa tin cho Trác Mộng Chân, bảo nàng dẫn Trương Diệc ra ngoài.

Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.

Mặc dù ngoài mặt trông yên tĩnh lạ thường, không chừng bọn chúng đã bố trí đủ loại bẫy rập có thể qua mặt thần thức, vừa tiến vào thành thì cả đống cao thủ sẽ xuất hiện chào đón ngươi ngay.

“Ong ong!”

Chỉ trong tích tắc, Trác Mộng Chân đã gửi tin bảo mình biết rồi.

Bởi vì khi nhiệm vụ vừa bắt đầu, Lưu Ngọc đã tính tới trường hợp xấu nhất nên hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, lúc này chỉ cần làm theo kế hoạch đã dựng trước thì sẽ không luống cuống tay chân.

Hắn độn quang rơi xuống, đứng im chờ đợi bên cạnh một dòng suối nhỏ.

Sau khi xác định xung quanh không một bóng người, hắn bèn lấy liền lấy chín nhẫn trữ vật thu được từ thủ vệ ở Hắc Sơn tiên ngục ra, suy nghĩ thoáng lướt qua đầu rồi thu vào Tiên Phủ.

Nhẫn trữ vật phải được luyện hóa xong thì mới có thể biết được bên trong có thứ gì.

Hoàn cảnh bây giờ không thích hợp để luyện hóa, hắn chỉ đành vứt bỏ suy nghĩ muốn kiểm kê lại chiến lợi phẩm của mình.

Nếu mang chín nhẫn trữ vật trên người sẽ khiến hắn trông như khoe khoang thái quá, vì vậy bỏ vào Tiên Phủ sẽ đảm bảo hơn.

“Ba ngàn năm trăm độ nhiên liệu.”

“Thiêu đốt chín thủ vệ Kim Đan thu hoạch được ba ngàn năm trăm độ nhiên liệu, cộng thêm một ngàn năm trăm độ còn dư trước đó, bây giờ ta đã có chừng năm ngàn độ nhiên liệu.”

“Nhưng so mười hai vạn độ cần để tăng từ tam phẩm lên tứ phẩm, số nhiên liệu đó chỉ như một hạt cát trong sa mạc.”

“Dựa trên tiến độ trước mắt, e rằng đến tháng năm năm Thân mới thu thập đủ.”

“Điều quan trọng hơn là muốn tăng Ma Hỏa từ tam phẩm lên tứ phẩm thì cần phải thôn phệ bổn nguyên Linh hỏa tứ phẩm.”

“Linh hỏa tứ phẩm khiến tu sĩ Nguyên Anh ào ạt tìm kiếm, người có được nó sẽ tăng cường thực lực nhanh chóng.”

“Một tu sĩ Kim Đan như mình đi tranh giành với đám Nguyên Anh chân quân làm gì?”

“Xem ra, không có hi vọng thăng cấp Ma Hỏa lên tứ phẩm khi ở Kim Đan cảnh rồi.”

“Chỉ khi nào mình tấn thăng lên Nguyên Anh cảnh rồi mới bàn sau.”

Lưu Ngọc đứng bên cạnh dòng suối, đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.

Bất kể là mười hai vạn độ nhiên liệu hay một Linh hỏa tứ phẩm đều là những thứ xa vời đối với hắn hiện giờ.

Thế nên trước mắt hắn chỉ đành gạt chuyện đến Thanh Dương để tấn thăng Ma Hỏa sang một bên.

Chuyện cần thiết bây giờ đó là nâng cao tu vi, còn thu thập được bao nhiêu nhiên liệu thì cứ tùy duyên, thu thập được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. …

Bên cạnh dòng suối bên ngoài Tầm Dương Thành, Lưu Ngọc kiên nhẫn đứng chờ hai người Trác Mộng Chân đến đây.

Không bao lâu sau, chừng nửa khắc đồng hồ, hắn thoáng hồi thần rồi nhìn lên không trung.

Chỉ thấy hai dải sáng một đỏ một hồng đang bay thẳng về phía mình.

“Vèo vèo.”

Độn quang rơi xuống, hai bóng người hiện ra là Trác Mộng Chân và Trương Diệc.

“Phu quân.”

“Bọn ta ra khỏi thành, không bị chặn đường và cũng không phát hiện kẻ theo dõi…”

Thấy Lưu Ngọc bình an trở về, không gặp khó khăn gì, Trác Mộng Chân nhẹ cả người. Nàng nhoẻn miệng cười, báo lại tình hình gần đây.

“Ừm.”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dời tầm mắt nhìn sang đệ tử thân truyền Trương Diệc.

Hai mươi lăm trôi qua, thiếu niên non nớt năm nào đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Tu vi tăng từ Luyện Khí tầng tám lên Trúc Cơ trung kỳ.

Hắn ta tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ khi chỉ mới bốn mươi, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn Lưu Ngọc năm đó gấp mấy lần.

Trong khi đó hắn ta đang cố gắng áp chế tốc độ tu luyện, tập trung rèn luyện pháp lực và căn cơ của mình.

Thường ngày hắn ta hiếm khi dùng đan dược, kể cả “Trúc Cơ đan” được chuẩn bị khi lên Trúc Cơ cũng không dùng, toàn bộ đều tấn thăng lên Trúc Cơ một cách tự nhiên nhất.

Đây là điểm nổi trội của Thiên linh căn!

“Tốt lắm.”

Lưu Ngọc cảm nhận pháp lực và khí tức của hắn ta không hề hư vô, bèn gật đầu.

“Trước mắt Bố Y Minh bị bại lộ, đòn trả đũa của Càn Đình sẽ đến rất nhanh nên chúng ta phải phải rời khỏi Giang châu ngay lập tức.”

“…”

Không được ở lại Giang châu quá lâu, một khi Càn Đình phong tỏa nơi này thì họ sẽ bị nhốt, vì vậy hắn mới yêu cầu họ nhanh chóng ra khỏi thành.

“Vâng, sư tôn.”

Trương Diệc nghe xong bèn cung kính trả lời.

Sau khi hắn ta tấn thăng lên Trúc Cơ, Lưu Ngọc đã nói biến cố xảy ra với Trương gia cho hắn ta biết, hắn ta cũng hiểu tình cảnh của mình hiện giờ ra sao.

Thế lực của Trương gia tuột dốc không phanh, ngoài ra còn phải đề phòng các cuộc tấn công đến từ nội bộ Càn Đình. Vì lẽ đó Trương Diệc làm gì cũng cẩn thận che giấu tung tích của mình.

Dù hắn ta là tu sĩ Trương gia hay đệ tử thân truyền của Lưu Ngọc, lúc này hắn ta chỉ có một con đường là đối đầu với Càn Đình.

“Đi thôi.”

Đôi bên chuyện trò vài câu đơn giản, Lưu Ngọc thi triển pháp lực tạo ra độn quang, dẫn Trương Diệc hóa thành một dải sáng bay về phương xa.

Trác Mộng Chân thấy thế, tự động bay sát theo sau. …

Khánh châu là một trong chín mươi chín châu ở Trung Vực, nó tọa lạc ở phía Tây Nam, là một trong những châu gần với “Tây Mạc” nhất.

Từ đây đến Cửu châu còn phải đi băng qua chừng mấy chục châu nữa, dù nói ngăn cách bởi trăm núi nghìn sông cũng không ngoa.

Sức ảnh hưởng của Càn Đình đối với Khánh châu đã giảm đi đáng kể.

Mặc dù mảnh đất này không có tài nguyên phong phú, chỉ xếp hạng tầm trung trong chín mươi chín châu ở Trung Vực.

Nhưng Khánh châu cực kỳ nổi tiếng đối với các tán tu, bởi vì ở đây có một dãy núi tên là Tử Hà.

Dãy núi Tử Hà là một dãy núi kéo dài nghìn dặm, trong đó có chừng mấy nghìn tòa Linh Sơn đủ loại cấp bậc.

“Tử Hà sơn” là một trong những dãy núi nổi tiếng, bởi vì nó là Linh Sơn ngũ giai.

“Cửu Long thần quân” Hóa Thần, kỳ tài tuyệt thế, kỳ ngộ không ai sánh bằng với những giai thoại được lưu truyền trong giới tán tu vẫn luôn tu luyện ở Tử Hà sơn quanh năm suốt tháng.

Vì ngọn núi này được một Thần Quân tọa trấn nên vô số tán tu đều tập trung ở dãy núi Tử Hà, không thu hút sự đàn áp đẫm máu đến từ Càn Đình.

Ở dãy núi Tử Hà có rất nhiều tài nguyên phong phú để tu luyện, lại có thêm tán tu “Cửu Long Thần Quân” truyền kỳ tọa trấn, cùng với sự quản lý của bảy đệ tử thân truyền của Thần Quân này, nơi đây mới dần dần phát triển.

Ngày nào cũng có tán tu ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây.

Dần dà nó đã trở thành đại bản doanh của tán tu, được xưng là “Thánh địa của tán tu”.

Nhờ uy doanh của “Cửu Long Thần Quân”, dù tu sĩ ở thánh địa Càn Đình có kéo quân đến đây cũng không dám làm bậy, ít nhất họ sẽ không bắt người một cách công khai.