← Quay lại trang sách

Chương 1843 Phá hủy trong tích tắc, thánh địa của tán tu(2)

Chỉ bằng thực lực của Bố Y Minh, đừng nói đến việc đối đầu trực diện với Càn Đình, dù “Giang Châu thành” chỉ phái ra một phần lực lượng cũng đủ để san bằng Vạn Tiên sơn.

“Vâng, Hàn Mai trưởng lão, bọn ta đã rõ!”

Mọi người đồng loạt chắp tay lĩnh mệnh.

Cuối cùng, Hàn Mai chân quân nhìn sang Lưu Ngọc, ánh mắt thưởng thức không hề giấu giếm.

Bà ta đã chứng kiến tất cả những gì hắn đã làm khi truyền tống, lúc lâm vào tình cảnh nguy nan như hiện giờ, Bố Y Minh rất cần vãn bối với thực lực mạnh mẽ nhường này để nâng cao sĩ khí.

Với thực lực có tên trong bảng chân nhân hàng đầu, khả năng hắn ngưng kết được Nguyên Anh cực kỳ cao, vì vậy cần phải bồi dưỡng hạt giống này thật tốt.

Lưu Ngọc đón nhận ánh mắt của Hàn Mai chân quân, sau đó nghiêm túc chắp hai tay lại.

Hắn bắt đầu khởi động pháp lực trong người, hắn muốn dẫn Trác Mộng Chân và Trương Diệc rút lui, quay về Tầm Dương Thành.

Nhưng khi hắn sắp bay lên thì bất ngờ chững lại.

Bởi vì bỗng nhiên, từ phía Vạn Tiên sơn truyền ra động tĩnh khác thường, khiến linh khí quanh đây bắt đầu trở nên hỗn loạn.

“Có lẽ nào…”

Lưu Ngọc quay ngắt lại nhìn về hướng Vạn Tiên sơn, phản ứng chỉ chậm hơn Hàn Mai chân quân một tí.

Mặc dù thần thức của hắn không thể đi xa tới tận đó nhưng linh giác của hắn cực kỳ nhạy bén, hắn mơ hồ cảm nhận được động tĩnh ở hai trăm dặm bên ngoài Vạn Tiên sơn.

Bởi vì thần thức và linh giác của Quách Phá Vân và mọi người đều thua xa Lưu Ngọc.

Nên khi thấy biểu hiện khác thường của hai người, họ mới bất giác nhìn về hướng Vạn Tiên sơn.

Ngọn lửa đỏ rực đang cháy hừng hực, khói đen bốc lên mịt mù, những tòa nhà cổ kính bỗng chốc hóa thành tro bụi trong ngọn lửa dữ dội ấy.

Đây là chỗ ở tạm bợ của tán tu, trước giờ vẫn luôn bình yên nhưng cuối cùng chiến hỏa vẫn lan tràn đến tận đây.

Từ xa nhìn lại, linh quang của pháp bảo và pháp khí tỏa sáng rực rỡ, dù đang ở ban ngày, dù cách hơn hai trăm dặm thì vẫn thấy rõ rành rành trước mắt.

Linh hạm rợp trời, bao quanh Vạn Tiên như đang tiến hành săn bắn một con yêu thú, bao vây mọi đường lui của nó.

Khoảng cách từ mấy chục đến mấy trăm trượng toàn là Linh hạm cao giai, mặc dù cách xa hai trăm dặm nhưng với thị lực của tu sĩ Kim Đan vẫn thấy những chấm đen nho nhỏ trên bầu trời.

Mọi người đứng từ xa trông lại thì thấy Vạn Tiên sơn hơn hai ngàn sáu trăm trượng bị một luồng hắc quang khổng lồ chém đứt từ bên sườn núi.

Ngay sau đó, ngọn núi cao hơn nghìn trượng bắt đầu rơi xuống.

Tòa Linh sơn gắn bó sâu sắc với tán tu Giang châu, được các tán tu yêu quý, biểu tượng của bình yên và an toàn đã bị phá hủy chỉ trong giây lát!

“Chỉ mới một đòn mà đã có uy lực đến mức này.”

“Có lẽ nào… Là do đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ra tay?”

Lưu Ngọc nhìn về hướng Vạn Tiên sơn, tận mắt chứng kiến cả quá trình ngọn núi bị đứt đoạn, con ngươi của hắn bắt đầu co rút lại, cảm thấy kinh ngạc và hoảng hốt trước thực lực mạnh khủng khiếp này.

Một Linh Sơn tư giai lại bị cắt đứt chỉ trong một đòn, đến cả Nguyên Anh chân quân cũng khó mà làm được, ắt hẳn đây là do đại tu sĩ ra tay.

“Tính tới thời điểm hiện tại, chỉ mới ba ngày trôi qua.”

“Không ngờ Càn Đình phản kích nhanh như vậy, e rằng Bố Y Minh sẽ dữ nhiều lành ít.”

“Không biết sau sự kiện này, phe mình sẽ bảo toàn được bao nhiêu lực lượng.”

Hắn thầm nghĩ.

Ở cách đó không xa, sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê và mọi người thoáng kinh ngạc, gương mặt lập tức trở nên đau thương và phẫn nộ.

Một vài người trong số họ đã gia nhập Bố Y Minh gần mấy trăm năm, họ ở Vạn Tiên sơn gần như hơn một trăm năm ròng.

Đối với một số người, ngọn núi này là “nhà” của họ.

Nhưng thực lực của Càn Đình quá mạnh, họ chỉ đành trơ mắt “nhà” của mình bị phá nát, dù bây giờ có tới đó cũng chỉ nộp mạng mà thôi.

Nhìn Vạn Tiên sơn ào ào sụp đổ, nhìn ngọn lửa hung bạo thiêu đốt những dãy nhà xung quanh ngọn núi này, đại đa số những tu sĩ Kim Đan cũng không nhịn được đỏ mắt.

“E rằng chúng ta không thể quay về tổng bộ được nữa, các ngươi hãy khắc phục hậu quả cho tốt rồi nhanh chóng chạy tới “dãy núi Tử Hà” .”

“Bổn tọa sẽ bí mật đi đến đó để xem tình hình thế nào.”

Rất lâu sau đó, Hàn Mai chân quân mới thở dài thườn thượt rồi ra lệnh.

“Trưởng lão!”

Liêu Vân Khê lên tiếng, dường như định ngăn cản.

Đại quân của Càn Đình đã tiến vào biên cảnh, nếu lúc này mạo hiểm đến đó, cho dù Nguyên Anh chân quân cũng có thể mất mạng.

Lúc này mạo hiểm xông pha sẽ chỉ thỏa mãn khí phách nhất thời, nhưng có thể đánh đổi bằng cả sinh mạng, không có lợi cho việc vực dậy tổ chức sau này.

“Không cần nói nữa, ý bổn tọa đã quyết.”

Hàn Mai chân quân khoát tay, không đợi mọi người phản ứng, bà ta thoáng lóe lên rồi biến mất tại chỗ, bí mật đi đến Vạn Tiên sơn.

Bà ta không cam lòng khi chạy trốn như thế, bà ta muốn qua đó xem có thể cứu được đồng đạo nào hay không.

Linh hạm bao phủ rợp trời, Linh Sơn sụp đổ, từng tòa nhà, cung điện nguy nga bị ngọn lửa nuốt chửng, nhà của mọi người đã bị hủy chỉ trong chớp mắt.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, mọi người vẫn có thể tượng tượng ra không biết bao nhiêu đồng đạo đã vùi thây trong trận chiến khốc liệt này.

Quan cuộc chiến này, tổng bộ tan thành tro bụi, nền tảng của Bố Y Minh bị tổn thất nghiêm trọng, nói không chừng thành viên của tổ chức sẽ tán loạn khắp nơi trong trận phong ba này.

“Các vị đạo hữu, mảnh đất này không thể ở lâu, lỡ tu sĩ Càn Đình phát hiện ta chúng ta, hậu quả khôn lường.”

“Cổ mỗ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, hẹn gặp lại ở “dãy núi Tử Hà”.”

Trong con ngươi đen láy sâu thẳm phản chiếu lấy ánh lửa ngợp trời, Lưu Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần, chắp tay khẽ nói.

Dứt lời, hắn không chờ Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê và mọi người đáp lại đã độn quang, đổi hướng bay về phía Tầm Dương Thành.

Đại quân Càn Đình đã áp sát, sau đó chúng sẽ mở rộng đuổi giết thành viên Bố Y Minh trên quy mô lớn, nơi đây đã không còn an toàn nữa nên cần phải rút lui càng nhanh càng tốt.

“Hi vọng lúc này Tầm Dương Thành vẫn an toàn, nếu không…”

Bên trong phi độn, Lưu Ngọc thầm nghĩ, ngọc bội truyền tin ra rồi truyền tin cho Trác Mộng Chân để hỏi thăm tình hình.

Lưu Ngọc bay ra khỏi phạm vi chừng trăm dặm, vượt qua nơi mà thần thức của đám người Quách Phá Vân có thể dò xét, hắn bèn lấy “Hắc Phong sí” rồi mở hết tốc lực, phi thẳng về phía Tầm Dương Thành.

“Vèo vèo!”

Lúc này, Lưu Ngọc hoàn toàn bùng nổ khiến tốc độ bay lên đến bốn ngàn dặm một canh giờ.

Vẻn vẹn chỉ hơn hai khắc, Tầm Dương Thành đã xuất hiện trước mắt hắn.

Người qua kẻ lại tấp nập ở các cổng thành, thi thoảng có tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy đến, độn quang hạ xuống cổng thành và bước vào trong, khung cảnh vẫn chẳng khác gì lúc trước cả.

Suy nghĩ thoáng lướt qua đầu, thần thức của hắn đã đạt tới một trăm năm mươi dặm, nhanh chóng phóng thẳng thần thức vào trong thành.