Chương 1846 Thành công lui thân(2)
Lưu Ngọc luyện chế Linh đan tam giai thượng phẩm, tỷ lệ thành công đã đạt tới hơn mươi phần trăm. Có thể nói, hắn đã có tư cách trở thành “Luyện Đan Tông Sư”.
Dựa vào trình độ gần bằng Luyện Đan Tông Sư, cộng thêm giá cả không thua kém thị trường và lời hứa mỗi hai năm sẽ chỉ điểm luyện đan một lần, hắn dễ dàng chiêu mộ được mấy Luyện Đan Sư cấp thấp.
Kể từ đó, Lưu Ngọc rút tay về, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi thăm tình hình của Ngọc Đan Đường.
Việc quản lý hàng ngày sẽ giao cho chưởng quỹ Trúc Cơ kỳ được chiêu mộ tới.
Về phần đệ tử thân truyền Trương Diệc, hắn ta phụ trách giám sát để tránh xảy ra tình trạng lấy việc công làm việc tư.
Dù sao hắn ta cũng đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, cần phải tích lũy thật nhiều pháp lực, hoàn toàn không đủ tinh lực để quan tâm tới những thứ trần tục.
Trác Mộng Chân cũng vậy.
Chỉ khi có khách hàng Kim Đan, nàng mới đích thân ra mặt chiêu đãi.
Với thân phận nữ chủ nhân “Ngọc Đan Đường”, cộng thêm tu vi Kim Đan kỳ và xuất thân từ Bố Y Minh, hầu hết các tu sĩ Kim Đan đều phải khách sáo với nàng.
Việc quản lý thường ngày có tu sĩ Trúc Cơ được tuyển tới làm. Còn hai người Trác Mộng Chân và Trương Diệc chỉ phụ trách tiếp đãi tu sĩ cấp cao và giám sát hoạt động kinh doanh hàng ngày của Ngọc Đan Đường, thỉnh thoảng mới đến kiểm tra một lần.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc hoàn toàn rảnh tay, tập trung hầu hết tinh lực vào việc tu luyện, trở thành ông chủ phụ trách giơ tay thu linh thạch.
Chỉ thỉnh thoảng tâm trạng tốt, hắn mới luyện chế mấy lò Linh đan tam giai.
Dù sao Linh Thảo luyện chế Linh đan tam giai khá hiếm thấy, nếu tung ra quá nhiều sẽ gây ra bất thường.
Hơn nữa sau chuyến đi đến Hắc Sơn tiên ngục, sau khi tiêu diệt chín tên hộ vệ Kim Đan và xử lý chiến lợi phẩm, Lưu Ngọc cũng không thiếu linh thạch, đương nhiên không cần vội vàng bán đan dược.
Chỉ cần đủ Linh Thạch tu luyện hàng ngày là được, hắn cũng không mù quáng gia tăng linh thạch. …
“Cốc cốc.”
Lên lầu bốn Ngọc Đan Đường, Trương Diệc gõ cánh cửa bên trái, sau đó khoanh tay lẳng lặng đứng chờ.
“Vào đi.”
Rất nhanh, một giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt truyền ra từ.
“Kẽo kẹt.”
“Đệ tử Trương Diệc bái kiến sư tôn!”
Sau khi nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đóng lại, Trương Diệc bước nhanh đến bàn án, khom người hành lễ.
“Ừ.”
Lưu Ngọc khẽ cúi đầu, ra hiệu hắn ta ngồi xuống bên cạnh, sau đó lên tiếng hỏi: “Gần đây cửa tiệm có gì bất thường không?”
Thỉnh thoảng hắn mới đến Ngọc Đan Đường để đưa mấy bình đan dược tam giai, bình thường đều ở động phủ tu luyện.
“Bẩm sư tôn, mọi thứ trong cửa tiệm đều bình thường, không có gì bất thường xảy ra cả.” Trương Diệc hơi suy tư, sau đó nhanh chóng trả lời.
“Chẳng qua Quách tiền bối phái người đến báo tin, nói ba ngày nữa sẽ đến thăm hỏi sư tôn.” Sau khi do dự một lát, hắn ta nói tiếp.
Đây đã là lần thăm hỏi thứ hai trong tháng và thứ năm trong năm nay, Trương Diệc cũng mơ hồ đoán được ý định của Quách Phá Vân.
Nhưng việc liên quan đến Tử Cân Quân và Bố Y Minh, Lưu Ngọc cũng không định để người đệ tử này tham gia vào.
Tu vi Trúc Cơ kỳ vẫn còn quá thấp, đặt trong bất kì tổ chức nào cũng đều nhỏ bé không đáng kể. Ngoài việc tu luyện hàng ngày, Trương Diệc cũng chỉ phụ giúp trông coi cửa tiệm mà thôi.
“Ừ.”
Lưu Ngọc nhấp một ngụm linh trà rồi trầm tư gật đầu.
Sau đó, hắn bắt đầu chỉ điểm Trương Diệc tu luyện, giải đáp một vài thắc mắc trong quá trình tu luyện của hắn ta.
Lấy tiền làm việc, người Lưu gia hắn không bao giờ dối trên lừa dưới!
Vậy nên trong mấy năm chỉ điểm tu luyện này, hắn chưa từng tùy tiện lấy lệ cho qua. Đồ đệ gặp phải vấn đề tu luyện, hầu như đều nhận được giải đáp rõ ràng.
Dù sao cũng là tư chất Thiên linh căn, nếu bồi dưỡng tốt, sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực.
Với đệ tử thân truyền đầu tiên, Lưu Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định truyền lại “Thanh Dương công pháp”.
Hắn để Trương Diệc lựa chọn giữa công pháp gia truyền và “Thanh Dương công pháp”.
Không hề nghi ngờ, Trương gia là gia tộc Hóa Thần được truyền thừa hàng vạn năm, đương nhiên sẽ không thiếu những công pháp có thể tiến thẳng tới Hóa Thần, hoàn thiện hơn và có hạn mức cao hơn “Thanh Dương công pháp”.
Dù sao tu vi cao nhất của tu sĩ hoàn thành “Thanh Dương công pháp” cũng chỉ là Nguyên Anh viên mãn, vậy nên nhiều nhất chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh.
Còn về Hóa Thần chỉ là những phỏng đoán nằm trên mặt giấy.
Mà công pháp gia truyền của Trương gia lại tiến thẳng tới Đại Đạo Hóa Thần.
Nhưng Trương Diệc không thèm nghĩ ngợi đã lựa chọn “Thanh Dương công pháp”. Điều này khiến Lưu Ngọc khá thưởng thức.
Công pháp càng huyền diệu thì điều kiện tu luyện càng hà khắc, trong quá trình tu luyện cần dùng đến một vài tài nguyên quý hiếm quan trọng.
Nếu thiếu những tài nguyên quan trọng này gột rửa và lột xác, rất có thể sẽ bị kẹt ở một bước nào đó, vĩnh viễn không thể tấn cấp.
Nếu là Trương gia lúc trước, việc thu thập những tài nguyên này chắc chắn không thành vấn đề, lựa chọn công pháp gia truyền cũng là điều đương nhiên.
Nhưng sau “Trận chiến Linh Vũ Thành”, lão tổ Hóa Thần của Trương gia đã mất tích.
Đệ tử tinh nhuệ thương vong nặng nề, hơn nữa còn phải đối mặt với sự càn quét của các thế lực thù địch bên trong Càn Đình, hiện giờ Trương gia đang trong tình trạng sụp đổ và trượt dốc không phanh.
Từ lâu đã không còn đủ sức để thu thập những tài nguyên quý hiếm quan trọng kia.
Mấy năm qua, thông qua liên lạc với Trương Tử Bình, Lưu Ngọc cũng biết được một ít tình hình.
Thực lực giảm mạnh, đối mặt với các thế lực thù địch bên trong Càn Đình, tuy những tu sĩ còn lại của Trương gia đã mai danh ẩn tích, nhưng vẫn lần lượt bị tìm thấy.
Sau đó biến mất trong im lặng.
Bảy năm trước, Lưu Ngọc mất liên lạc với Trương Tử Bình, không biết người này còn sống hay đã chết.
Về ngọc bài truyền tin của Trương Diệc, Trương Đào cân nhắc cho sự an toàn của hắn ta nên chỉ để lại một vài thông tin liên hệ, mấy năm nay cũng mất liên lạc.
Dưới tình huống này, đương nhiên hắn ta hiểu rõ mình nên lựa chọn thế nào.
Ít nhất, nếu tu luyện Thanh Dương công pháp gặp phải vấn đề, hắn ta có thể xin sư tôn chỉ bảo bất cứ lúc nào, rút ngắn quan hệ sư đồ.
Hơn nữa cũng không cần quá nhiều tài nguyên quý hiếm, con đường tương lai cũng bằng phẳng hơn.
Thanh Dương công pháp là thuộc tính hỏa, vừa vặn phù hợp với thuộc tính linh căn của hắn ta, cũng không tính là miễn cưỡng tu luyện.
Quan trọng nhất là, Trương Diệc đã từng thấy Lưu Ngọc ra tay mấy lần.
Sức mạnh đủ để ghi danh vào top mười Chân Nhân bảng, khiến trái tim nhỏ bé của hắn ta vô cùng chấn động. Vậy nên lúc lựa chọn cũng càng kiên định hơn.
Tất nhiên, cảnh “thoáng” lộ ra Thanh Dương công pháp cũng là do Lưu Ngọc cố ý tạo ra.