← Quay lại trang sách

Chương 1847 Thành công lui thân(3)

Điều này giống như một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ thực hiện lời hứa chăm sóc Trương Diệc của Trương Đào, đồng thời còn đáp ứng điều kiện để “Không Thanh chân nhân” tìm người kế thừa cho Thanh Dương Môn.

Đương nhiên, chỉ là truyền lại công pháp, bất kể nhìn theo góc độ nào cũng chưa được xem là truyền nhân thực thụ.

Nếu sau này có thời gian và gặp được đứa trẻ phù hợp, Lưu Ngọc hoàn toàn có thể thu thêm một đệ tử thân truyền khác.

Dù sao, để hoàn thiện “Thanh Dương công pháp”, hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Tuy lấy mục tiêu là trường sinh bất tử, nhưng dù là Luyện Hư đại năng cũng không thể đời đời bất diệt. Tất nhiên Lưu Ngọc không cuồng vọng đến mức cho rằng mình nhất định sẽ làm được.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, đương nhiên hắn không muốn những công pháp mình cực nhọc nghiên cứu ra bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian.

Điểm này cũng đồng nhất với di nguyện của “Không Thanh chân nhân”, nhưng lúc truyền thừa xuống sẽ là một “Thanh Dương công pháp” phiên bản mới.

“Con đường tu tiên chắc chắn không đơn giản chỉ bế quan tu luyện, nếu mù quáng bế quan sẽ rất khó đạt được thành tựu lớn.”

“Dù là một viên ngọc thô cũng cần tỉ mỉ mài giũa mới có thể trở thành “châu báu”.”

Sau khi chỉ điểm tu luyện xong, Lưu Ngọc sâu xa nói.

“Ý của sư tôn là…”

Trên mặt Trương Diệc hiện lên vẻ nghi ngờ. Hắn ta đứng dậy hành lễ, sau đó dè dặt hỏi.

“Trúc Cơ trung kỳ, cộng thêm pháp khí tốt, xem như có sức tự vệ nhất định. Đã đến lúc ngươi ra ngoài lịch luyện rồi.”

“Trong dãy núi Tử Hà có không ít chỗ ban bố nhiệm vụ.”

“Tuy ngươi không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng cũng cần nhận nhiệm vụ để học hỏi kinh nghiệm.”

“Cũng quan sát thật kĩ Tu Tiên Giới này.”

Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế, chậm rãi nói.

Có cung ắt có cầu, mỗi ngày trên dãy núi Tử Hà đều có tu sĩ không thiếu linh thạch. Vì nguyên nhân nào đó, họ có một số việc cần người khác giúp đỡ hoặc làm thay.

Vậy nên mỗi ngày đều có một số lượng lớn nhiệm vụ được ban phát.

Lâu dần, xuất hiện một đám tu sĩ dựa vào hoàn thành nhiệm vụ để kiếm linh thạch, thỏa mãn việc tu luyện hàng ngày.

“Vâng, đệ tử đã hiểu!”

Nghe vậy, trong mắt Trương Diệc lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức hành lễ nói.

Mấy năm qua, vì vấn đề an toàn nên hắn ta luôn bị hạn chế, không thể rời khỏi động phủ trong phạm vi nhất định.

Tuy biết là vì tốt cho mình, nhưng cảm giác bị hạn chế trong thời gian dài chẳng hề tốt chút nào.

Bây giờ hạn chế được giải trừ, có thể tự do hoạt động, sao hắn ta có thể không vui mừng chứ?

“Ngươi nhận nhiệm vụ cũng nên tự lượng sức mình. Mỗi nhiệm vụ đều phải được bản tôn đồng ý mới được thực hiện.”

“Ngoài ra, ngươi phải luôn cảnh giác, thận trọng khi làm nhiệm vụ.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lại dặn dò thêm vài điều rồi bảo Trương Diệc đang hưng phấn lui ra ngoài.

Trương Đào đã chuẩn bị cho Trương Diệc rất nhiều lá bài tẩy, lúc này hắn không cần phải cho thêm gì nữa.

Nhưng để đảm bảo an toàn, để đệ tử thân truyền này của mình không bất ngờ chết yểu, Lưu Ngọc vẫn định để linh thú âm thầm đi theo, đảm nhiệm vai trò “người bảo vệ”.

Tiểu Thanh đạt tới tam giai trung kỳ, đã mở linh trí.

Hơn nữa, nó ở Tu Tiên Giới loài người nhiều năm, mưa dầm thấm đất nên cũng biết những quy tắc ngoài sáng trong tối của con người, đủ để gánh vác “trách nhiệm” bảo vệ.

Chỉ cần không gặp phải đối thủ quá mạnh, bảo vệ một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề.

“Vâng, sư tôn.”

“Đệ tử xin cáo lui!”

Trương Diệc hơi hưng phấn, sau khi cung kính hành lễ mới lui ra mở cửa phòng, rời khỏi Ngọc Đan Đường.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Ngọc đang lẳng lặng kiểm kê sổ sách của Ngọc Đan Đường. …

“Lần này Quách Phá Vân đến thăm hỏi, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ vẫn là thuyết phục mình gia nhập Tử Cân Quân.”

“Nhưng nhiệm vụ Hắc Sơn tiên ngục đã kết thúc, một trong tam bảo Kết Anh là “Bồi Anh đan” đã đến tay. Nếu lúc này lại gia nhập Tử Cân Quân, hình như không phải một sự lựa chọn sáng suốt thì phải?”

“Dù sao điều kiện tu luyện của dãy núi Tử Hà rất ổn định, tạm thời không cần lo lắng về mối uy hiếp từ thánh địa Càn Đình.”

“Với lý lịch “Bố Y Minh” lúc trước, mình có thể dễ dàng dung nhập vào quần thể tán tu, không cần phải chém chém giết giết.”

“Hơn nữa mình là một Luyện Đan Sư, suốt ngày chém giết làm gì?”

Sau khi kiểm kê sổ sách Ngọc Đan Đường xong, Lưu Ngọc nghĩ tới Quách Phá Vân năm lần bảy lượt đến thăm hỏi, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Trong nhiệm vụ Hắc Sơn tiên ngục, có thể nói hắn đã ngăn cơn sóng dữ.

Nếu không có hắn, chỉ dựa vào mấy người Quách Phá Vân và Liêu Vân Khê, có lẽ toàn quân đã bị diệt dưới những cơ quan trùng điệp bên trong tiên ngục rồi.

Vậy nên sau khi hiểu rõ tình huống, Hàn Mai chân quân đã bỏ qua sự phản đối của mọi người mà thưởng cho hắn “Bồi Anh đan”.

Đổi lại, mấy người Quách Phá Vân và Liêu Vân Khê được thưởng ít hơn rất nhiều.

Sau trận chiến đó, Nguyên Anh trưởng lão Minh Kính tạo phản, làm bại lộ rất nhiều bí mật của Bố Y Minh.

Khiến Bố Y Minh phải hứng chịu một cuộc tấn công mang tính hủy diệt, thương vong hơn tám mươi phần trăm thành viên nòng cốt.