Chương 1879 Nguy cơ nổi loạn(2)
Quách Phá Vân đã sớm đạt tới Kim Đan đỉnh phong, những gì còn lại chỉ là mài giũa sức mạnh, pháp lực và tu vi, sự phụ thuộc vào Linh khí cũng sẽ giảm đi rất nhiều, thế nên cũng không có gì đáng nói.
“Chúc mừng Cổ Thành đạo hữu, cứ đà này, nghĩ chắc không tới mấy năm, chúng ta có thể trở lại dãy núi Tử Hà rồi!”
Trong lầu các hai tầng ở cơ quan đầu não của phân đà, Quách Phá Vân nói với nụ cười trên môi.
Ngay sau khi kết thúc hành động chung, lúc này đã lôi kéo được ba tán tu Kim Đan, nhiệm vụ tiến triển vô cùng thuận lợi.
Khó khăn mấu chốt nhất đã được giải quyết, muốn lôi kéo được các thành viên Luyện Khí Trúc Cơ xung quanh không khó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Người này lại sắp lấy được một số tài nguyên, đương nhiên vô cùng vui mừng.
“Ta cũng vui.”
“Chúng ta cứ duy trì như thế này đi.”
“Tiếp tục phát động các Kim Đan đạo hữu đã gia nhập, làm quen thêm nhiều đồng đạo hơn, nếu như vậy…”
Lưu Ngọc ung dung, tiếp tục nói về kế hoạch tiếp theo.
Mỗi một tu sĩ Kim Đan đều không thể đột nhiên xuất hiện, họ đều có những trải nghiệm phong phú khác nhau, và những người bạn mà họ quen biết trong những trải nghiệm đó.
Được sự giới thiệu của bằng hữu, đương nhiên tiếp cận mục tiêu sẽ dễ dàng hơn nhiều, cũng dễ chiếm được lòng tin hơn, độ khó của nhiệm vụ sẽ được giảm thiểu đáng kể.
Vì vậy, sau khi lôi kéo Lục Nghị vào năm năm trước, Lưu Ngọc đã cử Quách Phá Vân đến thuyết phục Lục Nghị, với sự giúp đỡ trong mối quan hệ của các tán tu, hắn ta đã làm quen được thêm hai tán tu Kim Đan khác.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, lấy được lòng tin rồi chơi ván bài ngửa, lúc nào cũng thành công lớn.
“Ừm, Cổ Thành đạo hữu yên tâm, Quách mỗ biết nên làm thế nào rồi.”
Quách Phá Vân gật đầu.
Hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một chút, cũng có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị Kết Anh.
Khi tuổi tác càng cao, hắn đã không còn nhiều thời gian để lãng phí, khi thời gian đến, bất kể có chuẩn bị đủ hay chưa cũng phải xung kích vào bình cảnh Kết Anh.
Trong lầu các, hai người nhâm nhi uống trà nói chuyện rất lâu, thảo luận chi tiết về hành động tiếp theo của phân đà.
“Hửm?”
Đột nhiên, sắc mặt của Lưu Ngọc thay đổi, hắn đứng bật dậy.
Thần thức cao hơn một trăm năm mươi dặm lập tức lan ra.
Chỉ là vừa rồi, Linh Giác của hắn nhạy bén hơn các tu sĩ cùng cảnh giới, đột nhiên cảm giác thấy sự nguy hiểm mơ hồ, giống như có mối đe dọa nào đó đang đến gần.
Quách Phá Vân nhìn hành động của Lưu Ngọc, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc, nhưng sau đó lại nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Rầm rầm rầm.”
“Ầm ầm ầm.”
Hơi thở tiếp theo, hàng loạt tiếng động lớn liên tục truyền đến bên tai.
Mặt đất dưới chân có hơi rung chuyển nhẹ.
“Kẻ thù tập kích!”
Tiếng cảnh báo chói tai, chỉ chậm hơn tiếng ầm đùng đó nửa nhịp, sau đó lập tức lan ra từng ngóc ngách của cứ điểm.
Tu sĩ phụ trách canh gác dùng pháp thuật truyền âm lớn tiếng nhắc nhở.
Trong thần thức của Lưu Ngọc, những tia sáng của các tu sĩ không ngừng tiến gần, mục tiêu của bọn họ rõ ràng là hướng về cứ điểm mà mọi người đang ẩn nấp.
Ngoài ra, còn có Linh hạm tam giai với vẻ ngoài hào hùng, lạnh lẽo và tiêu điều, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.
Dùng thần thức lướt nhìn xung quanh, hắn có thể thấy được rằng có ít nhất ba trăm tu sĩ đang đến, trên người đều trang bị pháp khí tiêu chuẩn rất khác thường.
Ngoài ra còn có một số người mặc y phục và trang sức giống nhau, khí tức có sự kết nối mơ hồ, nghi là tu sĩ đạo binh.
“Năm Linh hạm tam giai, bảy tu sĩ Kim Đan, trong đó còn có thêm năm Kim Ngô Vệ.”
“Không hổ là Tử Cân quân, đúng là nhận được sự chú ý của Càn Đình nên dù chỉ là một cứ điểm bình thường cũng dùng đội hình lớn như vậy để đối phó.”
Quan sát tình huống một cách kỹ càng, đầu Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.
Bỏ qua những Linh hạm nhất giai và nhị đó, cùng với các tiểu binh ở cảnh giới Luyện Khí Trúc Cơ, hắn tập trung quan sát các tu sĩ Kim Đan, Linh hạm tam giai, và cùng với số đạo binh đang tiến đến.
Có thể biết được ở phân đà Đông Châu, chỉ có hai Kim Đan thông thường.
Tính cả ba người được Lục Nghị leo kéo vào sau này, cũng mới có năm tu sĩ Kim Đan.
Tuy nhiên, Càn Đình lại cử bảy Kim Đan, năm Linh hạm tam giai và một số đạo binh đắt giá đi.
Năm trong số “Kim Ngô Vệ” có tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ, đến cả Linh hạm tam giai thứ phẩm, toàn lực tấn công cơ bản cũng có thể đạt tới tam giai.
Điều này có thể thấy được quyết tâm bao vây Tử Cân quân của Càn Đình.
“Càn Đình đúng là chơi lớn, đây là không muốn để chúng ta có con đường sống mà!”
Quan sát đám tu sĩ đang đến, Quách Phá Vân hít một hơi thật sâu, sắc mặt thay đổi đáng kể.
Với đội hình này, nếu đổi lại là hắn ta đối đầu trực diện, cũng không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu đến chết.
Chỉ có thông qua việc tuyển chọn hết lần này đến lần khác, mới có thể trở thành Kim Ngô Vệ, mỗi một người đều là người nổi bật trong cùng một giai.
Quách Phá Vân đã dùng chính thực lực của mình, đánh bại nhiều nhất một tên Kim Ngô Vệ.
Mà hiện trường lại có năm người, còn có năm chiếc Linh hạm tam giai và sự trợ giúp của hai Kim Đan!
Nhưng khi Lưu Ngọc dùng thần thức lướt nhìn, lại không phát hiện dấu vết của Nguyên Anh chân quân, tuy vẻ mặt vẫn nghiêm trọng như cũ nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đội hình này quả thực quá mạnh, nhưng nó vẫn không chống lại nổi hắn.
Với thực lực của Lưu Ngọc bây giờ, chỉ cần không gặp phải Nguyên Anh chân quân, hoặc là tu sĩ được các chân nhân sắp xếp ở cao giai, thì hoàn toàn không có gì nguy hiểm.
Số lượng có nhiều thì đã sao? Vẫn không thể bù đắp khoảng cách về chất lượng!
Thế nên tuy trong Linh Giác của hắn vẫn cảm nhận sự nguy hiểm mơ hồ, nhưng lại vô cùng yếu ớt.
“Xem ra bây giờ, cứ điểm này khó được bảo toàn rồi.”
“May mắn thay, việc che giấu thân phận đã khiến Càn Đình đánh giá sai về thực lực, và ba tán tu Kim Đan được lôi kéo cũng không ở cứ điểm.”
“Nếu không thành viên tán tu sẽ đều biến mất, nói không chừng lại bắt đầu lại từ đầu.”
Vào thời khắc then chốt, Lưu Ngọc bỗng lóe lên suy nghĩ này.
Mặc dù với thực lực của bản thân hiện tại không quá khó để đánh bại những tu sĩ đang tiến đến, nhưng hắn lại không định làm như vậy.
Đầu tiên, đứng sau những tu sĩ sắp đến là Càn Đình, nếu lần này giết sạch các tu sĩ đó, há không phải sẽ khiến Càn Đình càng chú ý đến mình hơn sao?
Cứ như vậy, nói không chừng lần sau sẽ cử Nguyên Anh chân quân trực tiếp ra tay.
Thứ hai, thực lực của Kim Ngô Vệ không yếu, đội hình lần này quả thực rất mạnh.
Cho dù hắn muốn giải quyết, cũng cần tốn một khoảng thời gian, lâu dài rất dễ xảy ra biến cố.