Chương 1880 Nguy cơ nổi loạn(3)
Như vậy lại quá phô trương, không phù hợp với phong cách làm việc cẩn trọng của hắn, không không phù hợp với lợi ích của bản thân hắn.
Thế nên suy nghĩ này, chỉ thoáng qua trong tâm trí rồi bị lược bỏ.
“Nếu muốn trực tiếp giải quyết khủng hoảng trước mắt, chỉ có thể sử dụng “Phá Bại kiếm”.”
“Ngoài cái này ra, không còn cách nào khác.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc đưa ra quyết định, lập tức trầm giọng nói.
“Quách đạo hữu, bên địch đang áp đảo, chúng ta chia ra thoát thân, đến cứ điểm ẩn nấp rồi liên lạc lại.”
Tốc độ của đối phương không chậm, thêm nữa thực lực cũng không yếu, đối đầu trực diện là không thể, nhưng cơ hội bảo toàn tính mạng cũng không nhỏ.
“Cố Thành đạo hữu, bảo trọng!”
Quách Phá Vân chắp tay lại một cách nặng nề, sau đó nghiêng người đạp đổ gác mái, cố gắng thu lại Linh áp và khí tức, chạy về phía mạn trái của cứ điểm.
Và trước đó, bóng dáng của Lưu Ngọc cũng đã biến mất khỏi lầu các.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, suy nghĩ của hai người dường như rất lâu nhưng thực chất nó chỉ xảy ra trong một hơi thở ngắn ngủi.
“Rầm rầm rầm.”
Một hơi thở sau, tiếng ầm đùng bên tai càng rõ ràng, sự rung chuyển trên mặt đất càng dữ dội.
Ngay cả những tu sĩ phản ứng chậm chạp nhất cũng biết có chuyện lớn xảy ra, sắc mặt dần trở nên thay đổi, trở nên luống ca luống cuống.
Bọn họ bị sốc khi bước ra ngoài hang động, nhìn Linh hạm khổng lồ đang tiến đến gần một cách nhanh chóng, bọn họ đều có cảm giác như đại nạn sắp đến. …
“Vù vù.”
Cách cứ điểm hơn hai mươi dặm, một chiếc Linh hạm dài gần hai mươi bốn thước, cao sáu thước, toàn thân đen kịt.
Hai Kim Ngô Vệ mặc Linh khải màu vàng, trên mặt đeo mặt nạ màu vàng, toàn thân tỏ ra ánh sáng kim loại lạnh tanh.
Bọn chúng tựa vào lan can nhìn trong trận pháo bảo vệ của cứ điểm, trong mắt không hề có chút dao động, như thể chúng là cỗ máy giết chóc tàn nhẫn nhất vậy.
Tu vi của hai người, đột nhiên đạt đến Kim Đan đỉnh phong!
Nhìn trận pháp vốn đã lung lay sau hai trận công kích, Kim Ngô Vệ có thân hình cao kia lại khua qua khua lại lá cờ chỉ huy trong tay.
Cái khua tay đó, giống như một bản án tử hình vậy!
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả các tu sĩ và Linh hạm đều ùn ùn phát động tấn công.
Phong Vũ, Lôi Điện, Hỏa Diễm, Băng Sương…
Năm chiếc Linh hạm tam giai đồng loạt di chuyển, tấn công bằng đủ các loại hình thức, tất cả đều nhắm về phía phân đà cứ điểm được quầng sáng bảo vệ, không hề có ý định để một ai sống sót.
Không nghi ngờ gì nữa, mặc dù hình thức tấn công không giống nhau, nhưng hiệu quả sử dụng Linh lực của ba chiếc Linh hạm đã đạt đến trình độ cực kỳ cao, không kém gì so với pháp thuật cùng cấp cả.
Trải qua hàng ngàn năm phát triển, nghệ thuật luyện chế Linh hạm đã vô cùng thành thục.
Cùng lúc đó, Kim Đan Càn Đình cũng đồng loạt ra tay, thi triển pháp thuật tam giai để tấn công quầng sáng.
Còn về Pháp Bảo thần thông mạnh nhất, chúng chỉ được giữ trong tay chứ không được giương cung mà bắn, vì một khi Kim Đan Tử Cân quân xuất hiện, thì chúng sẽ đối diện với cơn thịnh nộ!
Trận công kích thứ hai vừa qua, trận thứ ba lại tới.
Dưới lực lượng mang tính áp đảo, trận pháp bảo vệ cơ quan đầu não của phân đà đã lung lay!
Thần thức khóa chặt Điền Tiểu Vũ, Lưu Ngọc dùng “bí thuật Tránh Linh” để bắt lấy nàng ta trước khi đợt tấn công kế tiếp đến.
Đồng thời, miệng hắn khẽ lẩm bẩm, truyền âm đến tất cả những thành viên phân đà có mặt ở đây.
“Thế lực Càn Đình đang áp đảo không thể địch lại, tất cả các đồng đạo chia ra rút lui.”
“Sau khi xác nhận bản thân an toàn, không được tự ý hành động, đợi liên hệ từ tổ chức!”
Về ngọc bài truyền tin, Lưu Ngọc vừa mới thử, đúng như dự đoán, không có bất kỳ thông tin nào được gửi đi.
Có vẻ như đã bị “Thiên Cơ cầu”, một loại Pháp Bảo đặc biệt tương tự đã chặn hết toàn bộ liên lạc ở khu vực này.
Nếu Lưu Ngọc không toàn lực ra tay, với thực lực lúc này của phân đà, cơ bản không thể cản phá nổi sự áp đảo của đại quân Càn Đình.
Nhưng tầm nhìn của hắn, không thể chỉ nhìn cái ở trước mắt.
Một khi tu sĩ lần này của Càn Đình bị đánh bại, tu sĩ lần sau được cử đến chỉ có mạnh hơn mà thôi.
Cứ như vậy, nhiệm vụ lần này cũng đừng mong được hoàn thành.
Nếu đánh kẻ yếu thì kẻ mạnh sẽ đến nhanh thôi, tất cả các tổ chức tán tu cộng lại cũng không đủ trình đứng trước mặt Càn Đình, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không phải là người không biết tự lượng sức mình.
Tất cả các tổ chức tán tu đều đồng ý rằng không nên đối đầu trực diện với Càn Đình khi chưa chuẩn bị đủ, và điều đó cũng không có gì mất mặt.
Muốn đạt được mục đích lâu dài thì đợi thời cơ, muốn hái được quả ngọt thì phải nhẫn nại!
Lúc này Càn Đình đang mạnh, không phải là lúc để phô trương sức mạnh, nhất là khi chưa đủ lông đủ cánh chứ đừng nói đến chuyện hành động hấp tấp.
Mệnh lệnh của Lưu Ngọc lập tức được truyền đến bên tai các thành viên trong phân đà.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ, đợt tấn công thứ ba của tu sĩ Càn Đình đã đến.
Linh hạm tam giai, pháp thuật tam giai, đạo binh tấn công…
Sức mạnh lan ra khắp nơi, giữa ánh sáng của điện quang và lửa từ hỏa thạch, các đợt tấn công liên tiếp nhằm vào quầng sáng được trận pháp hình thành.
“Rầm!”
Trận pháp đã sớm lung lay, sau khi chịu hàng loạt các đợt tấn công tam giai, rầm một tiếng, trận pháp đã bị vỡ nát và biến thành vô số các mảnh vỡ rồi biến mất.
Trận pháp phòng ngự đã bị phá vỡ!
Dù sao chỉ là trận pháp tam giai, bởi vì quỹ Linh Thạch có hạn, thậm chí còn không tới bậc cao nhất của tam giai, cho nên không trụ được cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù Lưu Ngọc có Linh Thạch, nhưng cũng không thể lấy việc tư làm việc công được, như vậy là quá khác thường rồi.
Đại quân Càn Đình đến quá bất ngờ, đột nhiên mất đi sự bảo vệ của trận pháp, trước khi các thành viên bình tĩnh lại thì đã lọt vào tầm ngắm của Càn Đình.
“Không ổn, mau chạy!”
Nhận được lệnh rút lui, tất cả các tu sĩ không nghĩ ngợi gì nữa.
Lập tức hóa thành các tia sáng rồi chạy loạn khắp nơi tìm một con đường sống.
Nhân lúc hỗn loạn, Quách Phá Vân thu lại khí tức và Linh áp, cải trang thành một tu sĩ Trúc Cơ dùng pháp khí bay đi.
Chạy thoát được một lúc, thấy tu sĩ Càn Đình phản ứng lại, hắn ta cũng không thèm trốn nữa, trực tiếp thu lại pháp khí, dốc hết tốc lực, nhanh chóng chạy về phía xa.
“Đuổi theo!”
Thống lĩnh của Kim Ngô Vệ đeo mặt nạ màu vàng, giọng điệu cũng không dao động là mấy, giống như bản thân là một cỗ máy giết chóc vậy.
Sau khi nhìn thấu lớp ngụy trang, hai Kim Ngô Vệ lập tức đuổi theo.
Trận pháp bị phá vỡ, sức mạnh tàn dư của trận pháp tam giai vẫn còn tràn lan trong không gian, nếu là tu sĩ Trúc Cơ, tuyệt nhiên sẽ không dám ra tay để tránh sức mạnh của tàn dư, tốc độ cũng khó mà tăng lên.
Dưới tình hình này, một tu sĩ Trúc Cơ đấu đá bừa bãi rất dễ bị nghi ngờ.
“Vù vù.”
Xung quanh phân đà, tiếng ầm vang của pháp khí và pháp thuật lần lượt vang lên, ba tia sáng trước sau rất nhanh đã phóng đi xa.
Hắn quan sát tốc độ của hai Kim Ngô Vệ, vậy mà còn nhanh hơn cả Quách Phá Vân.
“Tên này…”
Khóe môi Lưu Ngọc cong lên.