Chương 1884 Dị tượng Tử Hà, tham gia náo nhiệt
Cho nên thời kỳ Thượng Cổ, tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ đã được xưng là “Chân tu”.
Mà khi đạt đến cảnh giới Kim Đan, nghiên cứu ở các phương diện đa phần đều có thành quả riêng, dù cho có rất nhiều đồ vật mới lạ thì vẫn có được giải thích riêng của mình.
Cho nên tu sĩ Kim Đan ở Thượng Cổ là một người kiệt xuất, có khi cũng được xưng là “Kim Đan Tông Sư”.
Không so với Thượng Cổ thì không thấy rõ được, cũng không phải nói tu sĩ bây giờ thế nào chỉ là đã mất đi lòng thăm dò chân lý.
Đại chiến Thượng Cổ qua đi, các loại tài nguyên tu tiên dần lụi tàn, cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu.
Dù sao tài nguyên của Tu Tiên Giới cũng không chịu nổi đủ loại tiêu xài phung phí cho các loại thí nghiệm. …
“A…”
Ngoài trăm dặm, tốc độ bộc phát thoát khỏi truy kích đồng thời che dấu bản thân, vẻ mặt Lưu Ngọc chậm rãi mỉm cười.
Mặc dù thực lực cao hơn ba tên Kim Ngô Vệ, nhưng bởi vì che giấu tung tích nên không thể dùng toàn lực, đồng thời còn phải đảm bảo an nguy của Điền Tiểu Vũ, quả thực có chút mệt.
Chẳng qua bảo vệ nàng ta cũng là điều cần thiết.
Thứ nhất, cho dù thực lực bản thân cao cường, không cần lo lắng địa vị bị dao động nhưng phân đà thường vận chuyển vẫn cần một, hai thân tín giám sát.
Trong ngày thường, đầu tiên Lưu Ngọc phải đảm bảo việc tu luyện của mình, tiếp theo phải xử lý sự vụ phân đà, không có khả năng chuyện gì cũng tự mình đi làm.
Vẫn phải có thân tín báo cáo tình huống cơ sở của tổ chức, nếu không chỉ dựa vào thưởng phạt để chấn nhiếp trung tầng thì rất có khả năng vẫn bị lừa gạt cho qua.
Thứ hai, nếu như di chứng công pháp phát tác vẫn phải kịp thời giải quyết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Mỗi lần tìm kiếm nữ tu phù hợp cũng phải hao tổn thời gian và chi phí, đồng thời không chắc biểu hiện có thể tốt hơn so với trước.
Dựa vào đủ loại xem xét, cuối cùng Lưu Ngọc quyết định bảo vệ Điền Tiểu Vũ, tuyệt đối không phải kiểu lâu ngày sinh tình.
Đương nhiên, nếu Càn Đình lại đẩy thêm áp lực thì giữa việc không bại lộ thân phận và bảo vệ nàng ta, hắn sẽ không hề do dự lựa chọn cái trước.
Chỉ là tình cảm sao không phải một loại giá trị cảm xúc chứ?
Nhưng nữ tu gặp phải trước mắt còn chưa đủ để hắn từ bỏ một phần lợi ích của bản thân chỉ bởi vì giá trị cảm xúc hư vô kia.
Tương lai có lẽ có nhưng ít nhất trước mắt vẫn không có.
Cùng ý nghĩa đó, lần này từ bỏ phản kích không hề do dự rút lui cũng chính là như thế.
Mặc dù là thành viên của Tử Cân quân và cũng bội phục mấy tên “nhân vật anh hùng”, nhưng trong lòng Lưu Ngọc hết sức rõ ràng, lợi ích của mình và Tử Cân quân đều khác nhau.
Bởi vì nguyên nhân “Thanh Dương công pháp”, có lẽ bị cho là “dư nghiệt” của Thanh Dương Môn, nhận phải sự truy sát của thánh địa Càn Đình.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không phải tán tu thật sự, cũng không nhất định lấy việc thay đổi cách cục của Tu Tiên Giới để làm mục tiêu.
Sở dĩ gia nhập Tử Cân quân, tu luyện ở dãy núi Tử Hà cũng chỉ vì muốn có hoàn cảnh tu luyện tốt hơn mà thôi.
Chẳng qua đổi lại Nguyên Dương Tông, làm “trưởng lão tông môn”,“nhân tài mới nổi” có lẽ hắn vì lợi ích tông môn cũng sẽ đưa ra chút hy sinh giới hạn.
Dù sao khi làm “tân binh của tông môn”, Lưu Ngọc tu luyện một đường đến bây giờ, tông môn cũng chưa từng bạc đãi cái gì, hắn luôn là một trong số ít người được hưởng những lợi ích của tông môn.
Bên cạnh, Điền Tiểu Vũ chưa hết kinh hồn, khuôn mặt tinh xảo nổi lên từng đợt mồ hôi lạnh.
Sau khi trốn khỏi truy kích, nỗi lòng của nàng ta mới dần bình ổn lại.
“Thế mà trong lúc bị Càn Đình bao vây, mình lại có thể sống sót ư?”
Điền Tiểu Vũ lóe lên ý nghĩ này, vẫn có chút mơ màng chưa tỉnh táo lại.
Sau khi ý thức được tình cảnh lúc bấy giờ, nàng ta gần như không ôm chút hy vọng sống nào, dù sao lực lượng của hai bên chênh lệch khá nhiều.
“Hồng đà chủ… Không, Cổ Thành đà chủ quả là tu sĩ không tầm thường!”
Sau khi trong lòng dần khôi phục bình thường, nhớ lại biểu hiện chậm rãi ung dung của Lưu Ngọc, Điền Tiểu Vũ lóe lên ý nghĩ này.
Nàng ta ý thức được, cơ duyên Kết Đan của mình có lẽ phải rơi vào trên người đà chủ rồi, nên càng quyết tâm ôm chặt bắp đùi của hắn.
Nhỏ yếu thì phụ thuộc cường đại cũng là chân lý không hề thay đổi từ trước đến giờ, cái này không có gì ngượng ngùng.
Tốc độ bay của Trúc Cơ kỳ quá chậm cho nên sau khi thoát khỏi truy kích, Lưu Ngọc vẫn nắm một tay Điền Tiểu Vũ rồi bay đi.
Chỉ là vẫn luôn cố gắng thu liễm dao động của tia sáng, mới thoáng giảm bớt chút tốc độ bay.
Hoàn toàn có thể nắm được suy nghĩ của nàng ta, hắn vừa suy nghĩ về việc ảnh hưởng từ tổng bộ bị hủy vừa dẫn theo nàng ta bỏ chạy tìm căn cứ lẩn trốn.
“Vèo vèo…”
Vạn trượng giữa không trung không có vật gì cản, tiếng xé gió cực nhỏ vang lên sau đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Mà sinh linh bên dưới lại không hề có cảm giác với chuyện này.
Vị trí tổng bộ của phân đà, dĩ nhiên trải qua tính toán kỹ lưỡng, không chỉ vì nhân tố Linh mạch mà còn cân nhắc đến việc nếu như Càn Đình tấn công thì nên chạy trốn thế nào.
Cho nên tổng bộ cách khá xa các đại Tiên Thành, chỉ cần không đi thẳng một đường thì một, hai canh giờ sẽ không gặp phải Tiên Thành cỡ lớn nào cả.
Bị cả trước và sau công kích không nguy hiểm nhiều cho nên lần thoát thân này vẫn tương đối đơn giản.
“Bị hai tên Kim Ngô Vệ truy sát, không biết Quách Phá Vân có thể thuận lợi thoát thân hay không?”
Trong lúc đang bay đi, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Với sự hiểu rõ của hắn với Quách Phá Vân, hắn ta chính là một lão tán tu, bình thường đều có chuẩn bị át chủ bài riêng.
Chẳng qua Kim Ngô Vệ cũng không phải hạng tầm thường.
Người này có thể thuận lợi trốn thoát hay không, tỷ lệ vẫn là năm mươi năm mươi. …
“Vèo vèo…”
Dẫn theo Điền Tiểu Vũ, Lưu Ngọc bên trên khoảng không vạn trượng.
Trên đường đi, tránh thoát các đại Tiên Thành, chỉ nhằm vào những cứ điểm bí ẩn chỉ với rất ít thành viên biết được.
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua tận hai canh giờ.
Cách tổng bộ phân đà bị hủy đã bảy, tám ngàn dặm, cơ bản xem như đã an toàn.
“Hửm?”
Trong lúc bay cực nhanh, vẻ mặt Lưu Ngọc bỗng nhiên thay đổi, bởi vì hắn bị động tĩnh bên dưới hấp dẫn nên đã giảm tốc độ bay để cúi đầu nhìn.