Chương 1885 Dị tượng Tử Hà, tham gia náo nhiệt(2)
Chỉ thấy một ngọn núi nhỏ chừng hơn bốn trăm trượng bị một loạt các dãy núi bao quanh lại đang có mảng lớn hào quang màu tím xuất hiện.
Cho dù đứng dưới ánh mặt trời, từng mảng hào quang màu tím này cũng vô cùng dễ thấy, tựa như từng vòng sắc tím lộng lẫy của cầu vồng, hấp dẫn vô số ánh mắt người khác.
Tới cùng với đó còn có một luồng Linh khí cực kỳ tinh thuần bừng bừng phấn chấn không ngừng lan tràn ra khắp nơi.
Mặc dù Linh lực vượt xa mức bình thường và biến mất nhanh chóng giữa trời đất ngay sau khi xuất hiện, nhưng Linh lực dồi dào chảy ra từ ngọn đồi vẫn khiến nơi này có cảm giác như thiên đường trong hang động.
Trong lúc nhất thời, dưới sự tẩm bổ của Linh khí nồng đậm, cây cỏ trong phạm vi vài dặm xung quanh đều điên cuồng sinh trưởng.
Vốn là những cây cỏ bình thường cũng đang có xu hướng chuyển hóa thành Linh thực.
Loại dị tượng này dường như đã diễn ra trong một khoảng thời gian, cho nên hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây.
“Vèo vèo.”
Bốn phương tám hướng xung quanh núi nhỏ, mỗi giờ mỗi khắc đều có tu tiên giả chú ý động tĩnh bên này để chạy đến, từng tia sáng tranh nhau chen lấn đến gần, chờ mong thu hoạch được chút chỗ tốt nào từ đó.
Phóng tầm mắt ra mà nhìn, dị tượng xuất hiện trên không trung của núi nhỏ, tu sĩ khống chế các loại pháp khí Linh khí dừng lại trên không, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi hào quang màu tím dâng trào.
Dường như một lúc sau từ trong đó sẽ có bảo vật bay ra, thật vừa đúng lúc là trúng chính mình.
Lai lịch của những tu sĩ này có đủ cả, có tu sĩ phục thị tông môn, có tu sĩ như trang trí cho gia tộc, cũng có vài đoàn đội tán tu kề vai chiến đấu.
Đương nhiên bởi vì các loại nguyên nhân mà thiếu đi khá nhiều tu sĩ.
“Loại dị tượng này… Không phải là có Dị Bảo xuất thế đó chứ?”
“Hay là… Động phủ cổ tu hiện thế?”
Bên trên không gian cao vạn trượng, Lưu Ngọc dừng tia sáng lại, trong mắt lóe lên vẻ suy tư.
“Xem ra Linh khí dồi dào trong núi nhỏ này ít nhất cũng phải đạt cấp bậc tứ giai.”
“Hơn nữa nhìn thanh thế của dị tượng này cũng cực kỳ bất phàm rồi.”
“Nếu là Dị Bảo, công hiệu tuyệt đối không đơn giản, có thể sánh vai hoặc thậm chí hơn cả Chân Bảo, trở thành sự giúp đỡ lớn nhất trên con đường tu tiên.”
“Nếu là di phủ cổ tu, với thanh thế như này thì tu vi của chủ nhân nó ít nhất cũng phải là Nguyên Anh trở lên.”
“Tài nguyên Thượng Cổ phong phú, Tu Tiên Giới bây giờ không thể so sánh được, nói không chừng có thể gặp phải Linh Bảo bảo vật có tác dụng lớn gì đó với mình?”
“Đến đây vừa đúng lúc, ở một trình độ nào đó thì chẳng phải bảo vật trong này có duyên với Lưu mỗ hay sao?”
“Trời đã cho mà không nhận thì chính là tội!”
“Đi xem thử thôi.”
Sau vài hơi thở bí mật quan sát, trong lòng của hắn hiện ra trăm ngàn suy nghĩ.
Dùng thần thức quét qua, phát hiện không có tu sĩ Nguyên Anh ở đây, ngay lập tức hắn đã đưa ra quyết định là đi góp vui với cảnh tượng này.
Trước mắt dù không thiếu tài nguyên tu tiên nhưng gặp được cơ duyên cũng không thể nào buông tha.
Huống hồ theo Lưu Ngọc quan sát, trước mắt còn chưa có Nguyên Anh chân quân xuất hiện, tu sĩ ở đây không có khả năng tạo thành nguy hiểm đến tính mạng cho mình.
Lùi về sau mà xem thì nếu thật sự có Nguyên Anh chân quân đuổi tới, cùng lắm rời đi ngay là được.
Dù sao hiện trường với hai, ba trăm người thì cũng có đến hai mươi mấy người Kim Đan, chỉ cần khiêm tốn một chút nhằm không bị để mắt đến là lúc đó thoát thân cũng dễ dàng rồi.
Thực lực đúng là chênh lệch khá nhiều, nhưng cảnh giới Kim Đan so với cảnh giới Nguyên Anh thì đúng là không tiện ra tay chém giết lung tung.
Ít nhất cũng phải dùng toàn lực để đánh lại một, hai kích chứ nhỉ?
“Tham gia náo nhiệt thôi.”
Trong lòng đã đưa ra quyết định, Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Điền Tiểu Vũ một lòng nghe theo, đương nhiên sẽ không làm trái ý hắn, lúc này lập tức ngoan ngoãn đi theo.
Thế là hai người từ từ đáp xuống, lựa góc độ phù hợp hơn, xen lẫn trong những tia sáng từ bốn phương tám hướng mà chậm rãi đến gần núi nhỏ có dị tượng.
Vì lý do an toàn, Lưu Ngọc vận chuyển “Ẩn Linh thuật”, che giấu tu vi của bản thân xuống còn Kim Đan sơ kỳ.
Như thế này không sẽ không quá mức phách lối, lại có thể giảm bớt phiền toái không cần thiết, tu vi tương đối cao cũng dễ dàng làm việc hơn.
“Vèo vèo.”
Một đường nhanh chóng bay đi, Lưu Ngọc dẫn theo Điền Tiểu Vũ lập tức tiếp cận núi nhỏ xuất hiện dị tượng.
Tu sĩ với muôn hình vạn trạng nhận ra “tiền bối Kim Đan” đến thì tự giác nhường ra một lối đi, để hai người họ đến gần vị trí hàng đầu dễ quan sát nhất.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng dù Dị Bảo có xuất hiện hay động phủ cổ tu hiện thế thì hơn phân nửa đều không liên quan gì đến mình.
Hiện trường có hơn hai mươi mấy tên tu sĩ Kim Đan, mới là “nhân vật chính” đoạt bảo vật, chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị họa sát thân.
Nhưng đa phần tu sĩ đều không nhịn được mà có chút chờ đợi, nếu lỡ trên đời này thật sự có đĩa bánh bay từ trên trời xuống thì sao?
Hiện trường nhiều tu sĩ như vậy, chưa hẳn không thể đục nước béo cò!
Nếu ngay cả mơ ước đều không có, thì lúc này chẳng khác gì con cá ướp muối?
Còn không bằng sớm từ bỏ việc tu luyện, quy ẩn hưởng phúc thì hơn!
“Cái này phun ra từ Tử Hà, dường như mang theo một phần tinh quang đặc biệt.”
“Hẳn là chủ của động phủ này cũng tu luyện công pháp thuộc tính Tinh Thần?”
Cách dị tương càng gần để quan sát, Lưu Ngọc lập tức phát hiện ra manh mối trong đó, ánh mắt lập tức lay động.
Tu luyện “Tinh Thần chân thân” dẫn đến biểu hiện của các mặt không chỉ là di chứng bình thường nữa.
Đắm mình dưới làn sao sáng chói, tốc độ khôi phục pháp lực thể tu của hắn đã nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa pháp lực cũng càng sinh động hơn.
Điều này khiến Lưu Ngọc vô cùng nhạy cảm với “Tinh Thần lực”, quan sát ở khoảng cách gần chừng hai, ba mươi thở đã phân tích ra đặc tính trong hào quang màu tím.
Có điều “Tinh Thần lực” với tu sĩ Kim Đan mà nói cũng chẳng phải đồ vật khó tiếp xúc nào.
Không chỉ có hắn, rất nhiều tu sĩ đều nhận ra điểm này.
“Dị tượng Tử Hà.”
“Thuộc tính Tinh Thần.”
“Có lẽ… Đây là công pháp Tinh Thần tu luyện từ cổ tu, có thể có liên quan đến “ba mươi sáu tinh quân” trong Thượng cổ Thiên Đình hay không?”
Tu sĩ hàng đầu vây xem xung quanh núi nhỏ, Lưu Ngọc đối diện với vị trí gần bảy trăm trượng.
Một nữ tu Kim Đan khuôn mặt diễm lệ, mặc áo đỏ nhu mì quan sát dị tượng Tử Hà hồi lâu dường như nghĩ đến cái gì, vô thức thì thào.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta cũng tựa như lỡ lời.
Nhưng đã quá muộn, ánh mắt của đám người Lưu Ngọc đều đổ dồn về phía nàng ta.