Chương 1900 Con đường chông gai
Nhưng hắn sờ lên bên hông “Phá Bại kiếm” rồi vẫn dứt khoát bước vào bên cột sáng bên trái, rất nhanh biến mất tại tầng thứ chín của di phủ.
“Vù vù…”
Mặc dù đã cảm giác được một chút áp lực, nhưng Lưu Ngọc còn có đủ loại át chủ bài chưa từng sử dụng.
Dựa vào tình huống cột sáng xuất hiện ở tầng ba, tầng sáu, tầng chín mà xem, tầng thứ mười hai chắc chắn cũng sẽ xuất hiện cột sáng màu trắng.
Nếu là chuyện không thể làm thì Lưu Ngọc lựa chọn rời đi tại mười hai tầng.
Huống hồ hắn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy với thực lực của “Tử Vi tinh quân”, không có khả năng kiến tạo tam thập tam thiên hoàn chỉnh, nhiều nhất chỉ là một bộ phận thôi.
Không bận tâm sự thật như thế nào, nếu tầng mười hai vẫn không phải tầng cuối cùng thì Lưu Ngọc cũng sẽ quả quyết từ bỏ. …
“Rầm.”
Vừa đặt chân xuống đất, Lưu Ngọc lập tức ngẩn người, hắn choàng tỉnh lại, Linh Giác và thần thức vượt xa những tu sĩ bình thường của hắn lập tức lan rộng ra.
Trong phút chốc, hắn cảm nhận được ở đây không giống với chín tầng trước đó.
Trong thế giới ở chín tầng trước, tất cả đều bị một loại Linh khí nào đó làm chủ, mặc dù Linh khí ở tầng thứ mười mạnh mẽ hơn một chút, nhưng môi trường cũng không cực đoan như trước kia nữa.
Linh Giác nhạy cảm vô cùng, nhận thức rõ ràng được Linh khí ngũ hành ở khắp mọi nơi trong không gian, đã đạt được sự cân bằng nhất định.
Bầu trời trong xanh, mùi thổ nhưỡng tươi mới, nhiều loại thực vật phát triển tốt, và hoa cỏ có màu sắc rất hút mắt…
Đập ngay vào mắt, là một “khu vườn” vô cùng khổng lồ?
Dùng thần thức nhìn lướt nhìn xung quanh, Lưu Ngọc đột nhiên ngơ ngẩn, vậy mà lúc này bản thân đang ở trong một “khu vườn” rộng lớn.
Ngoại trừ mảnh đất rộng khoảng một mẫu dưới chân, thì phần còn lại của nơi này đều được bao phủ bởi cỏ cây hoa lá.
Lối ra duy nhất, chỉ có con đường ngoằn ngoèo phía trước, không biết nó dẫn đi đến đâu.
Lúc này trời đã sập tối, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, khiến cho cả khu vườn có hơi kinh dị.
“Đợi đã…”
Vội vàng nhìn xung quanh, Lưu Ngọc dời sự chú ý của mình khỏi con đường mòn, cẩn thận quan sát “cỏ cây hoa lá” hai bên đường, vẻ mặt có hơi kinh ngạc!
Hoa Mộng Ma, bụi gai Huyết Độc, Yêu Đằng hút máu…
Hắn khẽ lẩm bẩm, đọc ra tên của các yêu thực ở hai bên đường, đủ loại thông tin hiện lên trong trí óc, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Yêu Đằng hút máu, là một loại yêu thực cực kỳ nguy hiểm trong Tu Tiên Giới.
Mặc dù nằm trong phạm trù của loài thực vật, nhưng nó sẽ hấp thụ tất cả các chất dinh dưỡng nằm trong phạm vi của nó, không bao gồm dinh dưỡng từ đất, máu thịt của con người và yêu thú.
Một khi dây leo của nó cuốn vào, máu thịt trong cơ thể sẽ bị hút cạn một cách nhanh chóng.
Quan trọng hơn là, sức sống của nó cực kỳ ngoan cường, không chịu sự khắc chế từ tấn công hệ Hỏa, không có điểm yếu như các loài thực vật khác.
Sức chống cự của Yêu Đằng hút máu nhất giai có thể chống lại phần lớn sự tấn công của pháp khí, một khi trưởng thành đến nhị giai, Linh khí cũng rất khó gây sát thương lên nó.
Khi Yêu Đằng hút máu lên đến tam giai, thì ngay cả Pháp Bảo cũng rất khó đe dọa đến loài cây này.
Mà loài cây trước mắt Lưu Ngọc, mặc dù không biết vì nguyên do gì, chỉ nằm trong bán kính hai dặm nhưng dựa theo màu sắc của dây leo và mùi hương tỏa ra thì rõ ràng rằng phạm trù đã vượt qua tam giai.
Hoa Mộng Ma, phấn hoa tỏa ra có thể tấn công trực tiếp vào Nguyên Thần, đưa Nguyên Thần của sinh linh rơi vào trong mộng cảnh, chìm trong mộng cảnh một cách vô thức.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng rất khó chống lại kiểu tấn công này.
Bụi gai Huyết Độc, gai độc bắn ra không những cực kỳ mạnh mẽ, mà độc tính của nó cũng khiến cho những tu sĩ cấp cao phải e dè.
Trong tầm mắt của Lưu Ngọc, những yêu thực có tiếng dữ này thường có kích thước khoảng hàng chục thước.
Hiển nhiên tất cả đều đã đến giai đoạn trưởng thành, có thể trở thành mối đe dọa cho các tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh.
So qua sánh lại, thì cho dù hắn ở trạng thái chân thân đi nữa cũng trông khá nhỏ bé chứ đừng nói đến ở trạng thái bình thường.
Với sự uyên bác của Lưu Ngọc cũng chỉ nhận ra được vài loài yêu thực, biết rõ về sự nguy hiểm cũng như đặc tính của nó trong “khu vườn”, phần lớn còn lại cũng chưa từng nghe nói tới.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, có thể đứng gần thực vật có tiếng dữ mà không bị đẩy ra khỏi không gian, nhất định cũng không phải chuyện tốt gì.
“Trước kia, không phải có hơi lỗ mãng rồi chứ?”
Linh Giác truyền đến sự nguy hiểm mạnh mẽ, làm cho Lưu Ngọc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu.
Có lẽ biết khi nào nên dừng lại, là một sự lựa chọn đúng đắn.
Trước sự nguy hiểm, cho dù lòng hắn đã quyết nhưng cũng không dám bước một bước.
Không khỏi bắt đầu tự nhìn nhận lại bản thân mình, dạo gần đây có phải hơi kiêu ngạo rồi không?…
Quan sát một cách kỹ lưỡng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời đã dần tối hơn.
“Xào xạc.”
Gió khẽ thổi qua, giữa những đóa hoa và thực vật có hình thù kỳ lạ và đủ loại màu sắc truyền đến những âm thanh nhỏ xíu.
Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, những “cỏ cây hoa lá” này dường như có sinh mạng, lúc này đang âm thầm theo dõi mình.
Một khi hắn phạm sai lầm thì sẽ ồ ạt nhào tới nuốt chửng hắn.
Mặc dù tạm thời không có gì bất thường, nhưng thời gian dần trôi đi, sự nguy hiểm mà Linh Giác truyền đến lại càng trở nên dữ dội hơn.
Nếu cái gì cũng không làm, thì sau khoảng thời gian nữa cũng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra!
“Hình như… Đây là lối ra duy nhất rồi.”
Đứng trong “khu vườn”, Lưu Ngọc khẽ cười khổ.
Mặc dù cảm giác được sự nguy hiểm trong lòng ngày càng tăng, yêu thực xung quanh đều có thể đe dọa đến tính mạng, nhưng hắn vẫn cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình.
Sau khi hít vào thở ra mấy lần, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
Tiếp tục quan sát, Lưu Ngọc rất nhanh đã phát hiện ra một số huyền cơ ở đây.
Cho dù yêu thực có tiếng dữ nhiều cỡ nào, cho dù thân thể của nó có to lớn đến đâu, thì cũng không chạm tới con đường mòn một bước.
Không chỉ nó, mà cả cành và lá cũng không hề chạm tới con đường mòn.
Dường như có một ranh giới rõ ràng ngăn cách giữa khu vườn và con đường mòn vậy, cả hai nước sông không phạm nước giếng, cho dù yêu thực có nguy hiểm đến đâu, cũng không dám vượt qua ranh giới này.
Một khi vượt qua, thì sẽ phải nhận lấy một số hình phạt.