← Quay lại trang sách

Chương 1899 Hai món Cổ Bảo, mạo hiểm lựa chọn(3)

Những nơi đi qua, đất bằng hoàn toàn thay đổi, xuất hiện từng khe rãnh mấy trượng đến vài chục trượng.

Thấy Lưu Ngọc tới gần phạm vi khoảng một dặm, khôi lỗi trường cung vội thu hồi trường cung, rút trường đao màu đồng bên hông hung hăng trảm một cái.

Khoảng một khắc sau, trường thương Lạc Nhật cũng công kích đến.

“Đinh…”

Linh quang hai màu hoà lẫn cùng nhau, lập tức xuất hiện sự giằng co nhưng uy năng cả hai cuối cùng lại chênh lệch không nhỏ.

“Ầm.”

Sau một lúc giằng co ngắn ngủi, Lạc Nhật Kim Hồng thương mạnh mẽ đẩy trường đao màu xanh đồng ra, lập tức tạo thành một vết thương không nhỏ trên thân thể khôi lỗi trường cung khiến thân hình nó lảo đảo rút lui.

Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức sấn người lên, Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay liên tục vung vẩy.

Thế công từng đợt nối tiếp nhau, tựa như gió táp mưa rào!

“Đinh đinh đinh!”

Cho dù không lâu sau đó khôi lỗi cầm khiên chạy đến, hắn cũng chỉ rút ra một phần tinh lực, lấy “Lưu Tinh quyền” và “Hộ Thể Diễm Thuẫn” ứng đối với nó.

Phương hướng tấn công chính vẫn đặt trên người khôi lỗi trường cung như cũ.

“Ầm!”

Dưới thế công lũ lượt như gió táp mưa rào, khoảng chừng bốn mươi hơi thở trôi qua, khôi lỗi trường cung rốt cục không kiên trì nổi, dưới Linh quang kim hồng chói mắt nó bị hóa thành bột mịn.

Lưu Ngọc rảnh tay nên dồn toàn lực tấn công con còn lại và qua chừng sáu mươi hơi thở nữa mới chém chết được khôi lỗi cầm khiên.

“Hít…”

““Tượng binh mã này” nó càng giỏi phối hợp hơn cả Dị tộc, ứng phó càng thêm khó khăn.”

Thừa dịp khoảng cách rút ngắn, Lưu Ngọc hít một hơi thật mạnh khôi phục thể lực, nhìn thân thể tượng binh mã và binh khí của nó nhanh chóng tiêu tán, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ.

Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở qua đi, bốn phía của dãy núi lại truyền tới động tĩnh, ba tòa núi nhỏ chừng vài chục trượng vỡ ra, ba con khôi lỗi từ đó xuất hiện.

Vẫn như cũ là một con khôi lỗi trường cung, cùng một khôi lỗi cầm khiên phối hợp với nhau.

Chỉ là lần này, thêm một khôi lỗi cưỡi chiến mã, thân hình cao khoảng chín trượng cầm trong tay là một thanh trường thương đồng.

“Kỵ binh?”

“Có chút khó đây.”

Cảm giác tiếp theo sẽ là một trận khổ chiến, Lưu Ngọc không đợi ba khôi lỗi kia phát động công kích nữa, thân hình hắn thoáng cái đã bắn ra.

“Vù vù…”

Mục tiêu chính là khôi lỗi trường cung với sức phòng ngự yếu nhất!

“Ầm ầm.”

Trong lúc nhất thời, dư chấn của uy năng tam giai đỉnh phong tràn ngập mặt đất, tiếng nổ lớn vang vọng khắp dãy núi.

Nhiều thêm một “kỵ binh” với tính cơ động mạnh, thực lực phe tượng binh mã càng tăng lên nhiều, tuyệt không phải đơn giản như kiểu thêm một, thêm hai như vậy.

Lưu Ngọc tốn thêm nửa khắc nữa mới có thể lần lượt giải quyết từng con.

Thừa dịp tượng binh mã vòng thứ ba xuất hiện khoảng cách, hắn nắm chặt thời gian để điều chỉnh trạng thái, ăn vào đan dược không cần luyện hóa để có thể khôi phục pháp lực, trên tay cũng cầm thêm hai viên Linh Thạch thượng phẩm để khôi phục pháp lực.

“Rầm rầm.”

Bốn tòa núi nhỏ vỡ ra, hai tên “kỵ binh”, khôi lỗi trường cung, khôi lỗi cầm khiên, bóng dáng của bốn khôi lỗi rất nhanh đã hiện ra trong tầm mắt Lưu Ngọc.

Lần này, hắn há mồm phun ra Thanh Dương Ma Hỏa, hóa thành vô số hỏa điểu bay thẳng về phía khôi lỗi trường cung.

“Vèo vèo!”

Đồng thời, hắn cũng tế ra Pháp Bảo “Tử U liên” có được từ một Thánh Tử, tựa như thiểm điện phóng tới một khôi lỗi kỵ binh.

Chiến hỏa lại cháy lên, ngoại trừ một thủ đoạn duy nhất chưa từng dùng đến thì Lưu Ngọc đã không giữ lại chút nào nữa mà xuất ra.

Trước sau khoảng một khắc hơn, mới chém giết bốn tượng binh mã.

“Cảnh giới tương đương với Kim Đan đỉnh phong, năng khiếu còn bù trừ lẫn nhau, lại hiểu được sự phối hợp xảo diệu.”

“Loại thực lực này, không phải tu sĩ nằm trong năm mươi vị trí đầu của Chân Nhân bảng thì chỉ sợ đều phải nuốt hận tại đây.”

Sau trận chiến, Lưu Ngọc thở dốc từng ngụm từng ngụm một.

Dù sao lấy một địch bốn, hắn cũng đã bị một chút vết thương nhẹ, cánh tay và phía sau lưng cũng đều bị trường thương thanh đồng để lại mấy vết máu.

Dù sao tượng binh mã cũng là vật chết, không cần yêu quý sinh mệnh, hắn lại không thể không thương tiếc cái mạng nhỏ của mình!

Có điều cơ thể Lưu Ngọc có thể Pháp Bảo so với đỉnh tiêm, sau một phen kịch chiến cũng chỉ nhận một chút vết thương nhẹ.

Miệng vết thương được Linh quang màu xanh lưu chuyển qua thì lập tức nhanh chóng khôi phục.

“Ầm!”

Những dao động quen thuộc truyền đến, khi thần thức liếc nhìn qua, hai cột sáng đã xuất hiện cách đó không xa.

Hai cột ánh sáng đều là màu trắng, bên trong cột ánh sáng bên trái lơ lửng một cái rương nhỏ bằng đồng, trong cột sáng bên phải thì không có vật gì.

“Lách cách…”

Sau khi điều chỉnh trạng thái và khôi phục pháp lực viên mãn, Lưu Ngọc lại bắt chước hành động trước đó lấy rương nhỏ bằng đồng, sau đó từ phía xa dùng Lạc Nhật Kim Hồng thương đẩy ra.

Mũ giáp, giáp vai, giáp ngực, giáp bụng, giáp đầu gối…

Chỉ thấy trọn vẹn một bộ áo giáp màu đen đang lẳng lặng nằm ở trong đó, dường như hấp thu tất cả tia sáng nên trên khải giáp chưa từng phản xạ chút ánh sáng nào.

“Loại này chính là Linh khải, chỉ sợ chủ yếu là được chế tạo từ Linh tài tứ giai, dù sau khi Kết Anh cũng có thể tiếp tục sử dụng.”

“Bởi vì là phương pháp cổ, với tu vi bây giờ của mình cũng có thể miễn cưỡng sử dụng, phát huy một phần uy năng.”

“Không tệ, không tệ.”

Vuốt ve áo giáp màu đen, trên mặt Lưu Ngọc lộ vẻ tươi cười.

Có thể tưởng tượng ra khi một mặc vào bộ Linh khải này, lực phòng ngự chắc chắn lại tăng thêm một bậc, có thể giúp bảo hộ an toàn sinh mệnh mình.

Về phần mặc áo giáp đi tới đi lui có phù hợp với hình tượng tu tiên giả hay không, có thể sẽ gặp kỳ thị vô hình nào không? Nhưng khi đứng trước an toàn sinh mệnh thì hy sinh một chút phong độ thì có là gì!

Không có “trọc lưu” huyết chiến trên sa trường thì lấy đâu ra “thanh lưu” mà đàm đạo?

Lưu Ngọc luôn là người tương đối thiết thực, Linh khải có thể tăng lên phòng ngự bản thân, một chút hình tượng cũng mặc kệ thôi.

Huống hồ đây còn là Tu Tiên Giới, suy cho cùng vẫn là vào nhìn thực lực cùng giá trị.

“U Hà khải.”

Phía trên vai giáp, Lưu Ngọc tìm được tên của bộ giáp này, lập tức thu từng cái vào trong nhẫn trữ vật.

“Áo choàng Tử Điện, U Hà khải đều là Cổ Bảo phẩm chất thượng giai, sau Kết Anh cũng sẽ không bị đào thải.”

“Thu hoạch được hai thứ này coi như chuyến này đã không lỗ.”

“Như vậy còn muốn tiếp tục thăm dò “Tử Vi di phủ” sao?”

“Có lẽ nên từ bỏ, cưỡi Truyền Tống trận rời đi, cũng là một lựa chọn tốt?”

“Sau tầng thứ chín về sau lại là cái gì?”

“Khôi lỗi Dị tộc tứ giai? Thiên Đình tinh quân truyền thừa ư?”

Cất kỹ “U Hà khải”, sau đó cẩn thận dò xét hai đạo ánh sáng, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra từng dòng suy nghĩ.

Tầng thứ chín này, hắn đã cảm thấy hơi phí sức.

Đã có thu hoạch không tệ, cộng thêm ở tầng chín đã xuất hiện thủ hộ tam giai đỉnh phong, như vậy cửa ải tiếp theo sẽ là cái gì?

Dựa vào đủ loại cân nhắc, Lưu Ngọc thực sự đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên rút lui khi tình hình tốt hay không.