Chương 1904 Cuộc đối đầu khốc liệt, thể hiện thần thông của bản thân mình(2)
Mỗi một bước chân được đặt xuống, khoảng cách đều xa khoảng hai đến ba mươi thước!
“Bụp bụp bụp.”
Hắn vung ngọn thương được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh trong tay lên nhanh như ảo ảnh, ngăn chặn cuộc tấn công từ mọi phía.
Trong một hơi thở ngắn ngủi, hắn lao ra xa một dặm!
Một mặt ngăn chặn đợt tấn công của yêu thực từ phía trước, một mặt thần thức để ý đến động tĩnh từ phía sau, Lưu Ngọc dành ra chút thời gian để quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Thánh Tử Nguyên Thủy Ma Tông Đậu Vô Ưu cũng đang lao đi với tốc độ cực nhanh trong vòng một dặm, vung một cây Đại Kích màu đen lên chắn gió.
Đối mặt với sự tấn công của yêu thực hung hãn, các Pháp Bảo, pháp thuật và thần thức được sử dụng liên tục.
Tốc độ nhanh không thua bản thân chút nào!
Dưới ánh nhìn của Lưu Ngọc, Đậu Vô Ưu dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mặt không cảm xúc.
Chỉ cách nhau khoảng một dặm, trong mắt hai người đều toát lên sự lạnh lùng.
Mặc dù vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng bọn họ đều biết, ngay lúc này họ là đối thủ lớn nhất của nhau.
Có lẽ hôm nay chỉ có một người, có thể sống sót rời khỏi vùng đất này!
Ánh mắt họ va vào nhau, mặc dù cả hai đang đi trên con đường đầy nguy hiểm, nhưng vì hoàn cảnh đã khiến họ trở thành đối thủ của nhau.
Không giao tiếp, nhưng cả hai có kinh nghiệm tu tiên dày dặn, trong lòng đã sinh ra sát ý, chỉ cần có thời cơ thích hợp, sẽ không do dự mà xuống tay.
Cho dù thần thức chịu sự hạn chế, nhưng con đường mòn này cũng không dài như trong tưởng tượng, với thần thức vượt qua tu sĩ bình thường của hai người thì đều có thể quan sát rõ tình hình ở cuối con đường mòn một cách rõ ràng.
Cuối con đường mòn, là một vùng đất bằng phẳng giống hệt vùng đất lúc đầu.
Trên mặt đất bằng phẳng, có một lồng ánh sáng màu trắng, bên trong lồng ánh sáng có một cái giường nhỏ.
Trên đó được đặt một mảnh đồng và một cuộn tranh bị hỏng.
Xung quanh lồng ánh sáng còn có hai Truyền Tống trận, không biết dẫn ra thế giới bên ngoài, hay lại tiếp tục vào tầng tiếp theo của bí cảnh.
Không cần nghĩ cũng biết, bảo vật quan trọng được đặt ở đây là bảo vật quan trọng, thậm chí có thể thu hút Nguyên Anh chân quân đến lấy đi.
Trong tình huống này, nếu ai đến trước một bước, không những có thể lấy được bảo vật, mà còn có thể phá hủy Truyền Tống trận, nhốt đối phương ở đây tới chết.
Nếu như vậy, giữa hai bên không có bất kỳ sự tin tưởng nào, đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau.
Nếu Lưu Ngọc đến trước, hắn sẽ không ngần ngại mà bỏ bảo vật vào túi, sau đó phá hủy trận pháp trước khi rời đi, để đối phương mãi mãi ở lại nơi đây.
Mặc dù cả hai không nói gì, nhưng sát ý đã bắt đầu lớn dần trong lòng mỗi người!…
Chỉ nhìn nhau một cái, sau đó Lưu Ngọc nhanh chóng quay đi.
Lợi dụng sức mạnh từ việc đốt cháy máu tươi, một mặt phòng bị sức mạnh đến từ Đậu Vô Ưu, mặc còn lại ngăn chặn sự tấn công của yêu thực từ khắp nơi, chạy đua với thời gian mà dùng toàn bộ sức lực tiến lên.
Càng đi sâu vào con đường mòn, càng có nhiều yêu thực kỳ lạ khiến hắn cũng phải tập trung nhiều hơn.
Từng giây từng phút, đều tiêu hao phần lớn pháp lực, không những dùng Lạc Nhật Kim Hồng thương ở tay phải, mà tay trái cũng thi triển “Lưu Tinh quyền” không ngừng.
Không chỉ các phương pháp thần thức được sử dụng, mà còn Kinh Thần Thích, Đại Mộng Xuân Thu cũng được sử dụng liên tục.
Nhưng mà cả hai người đi vào con đường mòn này, cũng không phải không có lợi, ít nhất có nhiều thêm một người thu hút hỏa lực, khiến cho áp lực mà Lưu Ngọc sắp đối mặt cũng giảm đi nhiều.
Nhưng mà hắn phải đối mặt với các đòn tấn công nhiều hơn một chút, khiến cho áp lực của Đậu Vô Ưu giảm bớt, có thể đuổi kịp với tốc độ nhanh hơn.
Thời gian dần trôi, khoảng cách của hai bên dần được kéo lại gần.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không được.”
“Áp lực mà mình phải đối mặt ở phía trước ngày càng lớn, mà đối phương lại có thể dễ dàng đuổi kịp.”
“Cứ như vậy, việc đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.”
“Đến lúc đó trạng thái của đối phương vẫn còn tốt, há không phải mình phải chịu thiệt thòi sao?”
“Phải thay đổi thôi!”
Lưu Ngọc chạy hết tốc lực về phía trước, cảm nhận được khí tức phía sau đang tiến gần, suy nghĩ này hiện lên trong đầu hắn.
Hơn nữa hắn rất chắc chắn, đối phương tám phần là đang nghĩ cách làm sao để trừ khử được mình.
Nghĩ tới đây, sự tập trung của Lưu Ngọc bị lay động.
Bị đẩy lùi với sự tấn công của Yêu Đằng hút máu, Thanh Dương Ma Hỏa vẫn không hề tắt, chịu sự khống chế lúc ngọn lửa bùng lên, tạo thành một bức tường lửa màu xanh, chặn đường tiến lên của Đậu Vô Ưu.
Mà sức mạnh của Thanh Dương Ma Hỏa lúc này, cho dù người này có tu luyện công pháp luyện thể đến đỉnh phong tam giai đi nữa, nếu dám dùng thân xác để chắn lại, nhất định không chết thì cũng bị thương!
Quân tử động thủ, không thể để thua người khác được!
“Gan lớn lắm!”
Thấy bức tường lửa màu xanh chặn đường, hai mắt của Đậu Vô Ưu lóe lên sự tức giận tột cùng.
Đúng là hắn ta định ra tay trừ khử đối phương, nhưng quả thực không ngờ đến “kẻ vô danh” này lại dám dành ra tay trước một bước.
Với phản ứng của Lưu Ngọc, rõ ràng là biết thân phận của hắn ta, nhưng vẫn quả quyết ra tay, đúng là không để uy nghiêm của thánh địa trong tầm mắt.
Điều này, càng khó tha thứ hơn!
Căm phẫn vẫn hoàn căm phẫn, nhưng đối mặt với bức tường được tạo thành từ Thanh Dương Ma Hỏa, Đậu Vô Ưu vẫn không thể không dừng bước, không dám lấy thân mình ra kháng lại.
Thời khắc quan trọng, vì không để lãng phí thời gian, hắn ta cũng không khiêm tốn nữa, mà quyết định sử dụng thần thông bản mệnh.
Đôi mắt của người này, trong phút chốc đã trở nên tối đen, Linh quang màu đen xuyên qua cơ thể, lao về phía bức tường lửa màu xanh đang lan rộng.
Thần thông cửu phẩm, Hắc Ám Thâm Uyên!
Trong nháy mắt, một mảng Linh quang tối đen như mực chiếu thẳng vào bức tường lửa được hình thành từ ngọn lửa màu xanh, khiến cho ánh lửa bị mờ đi.
Chỉ trong chốc lát, một mảnh Linh quang tối đen xuyên qua các bức tường, ép bức tường lửa mở lối ra.
Ngay cả Thanh Dương Ma Hỏa lúc này cũng không ngăn nổi sự bá đạo của thần thông cửu phẩm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bản thân không bị dập tắt.
Tận dụng cơ hội, Đậu Vô Ưu nhảy một phát, thành công xuyên qua bức tường lửa và tiếp tục tiến về phía trước.
Mà thần thông “Hắc Ám Thâm Uyên”, cũng tiếp tục lan rộng về phía Lưu Ngọc.
Cho dù không phải là ánh sáng chân chính nhưng tốc độ của thần thông này vẫn luôn nhanh hơn nhiều so với pháp thuật và pháp bảo.
Không bao lâu, Lưu Ngọc còn chưa kịp làm gì nhiều, thì đã bị bao trùm bên trong “Hắc Ám Thâm Uyên”
Tất cả tia sáng đều biến mất, trước mắt dường như chỉ còn một màn đêm vô tận!
Ngay cả âm thanh cũng đồng thời biến mất, khiến người ta giống như đang ở một thế giới khác vậy.
Hộ Thể Diễm Thuẫn bao bọc xung quanh Lưu Ngọc, lần lượt bị dập tắt trong chốc lát.