← Quay lại trang sách

Chương 1905 Cuộc đối đầu khốc liệt, thể hiện thần thông của bản thân mình(3)

Đòn tấn công của Lạc Nhật Kim Hồng thương cũng chỉ có thể xuyên qua màn đêm chốc lát, nhìn được tình hình bên ngoài đôi lúc, sau đó lại như chìm trong biển sâu.

Sự bá đạo của thần thông cửu phẩm, có thể thấy rất rõ!

Muốn có được thần thông cửu phẩm, thì buộc phải có chín đạo ngân, lúc Kết Anh phải ngưng kết được “Kim Đan hoàn mỹ”, quả thực còn khó hơn việc leo lên trời.

Muốn đạt đến sự hoàn mỹ, không chỉ nằm ở việc tích lũy tài nguyên, mà bản thân còn phải hiểu rõ về “quy luật đại đạo” tương ứng với các công pháp mình tu luyện.

Ở thời đại nào cũng vậy, trong số nhiều tu sĩ cũng chỉ có mười mấy người có ngưng kết được Kim Đan cửu phẩm mà thôi.

Thế nên cho dù là chân truyền quan trọng của các thế lực lớn, mục tiêu thông thường cũng chỉ là Kim Đan thượng phẩm, không hà khắc đuổi theo sự hoàn mỹ.

Chính vì xác suất thành công quá mong manh, điều kiện để đạt được quá khắt khe, nên một khi hiệu quả đạt được thành công lại càng đáng nể hơn.

Không chỉ có thể tăng tốc độ hấp thu Linh khí, mà còn có thể đảm bảo ưu thế trong cảnh giới Kim Đan, thậm chí còn có thể hỗ trợ trong việc ngưng kết Nguyên Anh!

“Muốn ra đòn tấn công cực mạnh thì phải miễn cưỡng phá vỡ thần thông này, chỉ e là tốn không ít thời gian.”

“Đến lúc đó, tất cả đã quá muộn, thế nên cách này không khả thi.”

Giây phút nguy cấp, suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lưu Ngọc.

Một cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có bao trùm lấy suy nghĩ của hắn, Linh quang màu đen tiếp tục xâm chiếm, lan rộng ra đến chân thân với tốc độ nhanh như chớp.

“Xẹt xẹt xẹt.”

Âm thanh của sự ăn mòn không ngừng vang lên, thần thông tiến về trước một cách dễ dàng, nhưng lại bị một Linh quang màu xanh ngăn lại, không thể tiến về trước một bước.

“Pháp lực Phồn Tinh?”

“Trong ba loại tinh khí thần,“thần” tương đối hão huyền,“khí” chủ yếu tu luyện từ tinh hoa của trời và đất, tương đối cũng không ổn định như vậy.”

“Mà pháp lực luyện thể của Phồn Tinh, Hạo Nguyệt, Liệt Dương, lại chủ yếu được ngưng luyện từ tinh khí của bản thân.”

“Và nó thật sự vô cùng ổn định.”

“Thế nên thần thông “Hắc Ám Thâm Uyên” này, có bị khắc chế bởi sức mạnh này không?”

Bóng tối vô tận bao trùm lấy Lưu Ngọc, trên mặt hắn lại không có chút gì hoảng loạn, trong lòng cũng không có chút gợn sóng.

“Ầm ầm ầm.”

Mọi âm thanh bên tai lúc này đều biến mất, nhưng hắn lại cảm nhận được rất rõ ràng nhịp đập của tim mình.

Ánh mắt Lưu Ngọc hiện lên sự tàn nhẫn, ba trong số hai mươi ba giọt máu còn lại trong tim lại bắt đầu bốc cháy.

“A a a!”

Đột nhiên, hắn ngước lên trời rồi hét lên.

Khí huyết trong người cuộn trào như sông Hoàng Hà, cầu vồng tinh khí phía sau trở nên rắn chắc, thậm chí còn có xu hướng hiện thực hóa.

Hoa văn hình tròn đỏ thẫm bởi Liệt Dương trên ngực lúc này sáng hơn bao giờ hết!

Giây tiếp theo, Linh quang màu đỏ thẫm lấy Lưu Ngọc làm trung tâm, trộn lẫn với sức mạnh từ khí huyết, đột nhiên tản ra rồi quét sạch về mọi phía.

Nó đi tới đâu,“bóng tối” bị chia ra đến đó.

Trước sau chưa đầy một hơi thở, thế giới đầy màu sắc lại xuất hiện lần nữa ngay trước mắt.

Nhưng Lưu Ngọc còn chưa kịp vui mừng, vì các đợt tấn công từ yêu thực đã gần ngay trước mặt.

Khí tức mạnh mẽ của cơ thể, máu thịt đều chứa lượng lớn Linh lực, khiến cho các yêu thực đều trở nên điên cuồng!

Trong chốc lát, Lạc Nhật Kim Hồng thương được bao bọc bởi ngọn lửa màu xanh trong tay Lưu Ngọc khẽ động, đột nhiên càn quét ba trăm sáu mươi độ xung quanh, thành công ngăn chặn đòn tấn công lần này.

“Bụp bụp bụp.”

Tân Nguyệt Hoành Tảo!

Không đáp lễ là không đúng mực, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không quên “món quà” dành cho Đậu Vô Ưu.

Sau khi ngăn chặn đòn tấn công và nghỉ ngơi được đôi chút, hắn lập tức xoay người nắm tay trái lại thành đấm giơ lên không trung, vô số các Linh quang màu xanh tỏa ra.

Khô Uy!

Một kim đạo ngân trên Kim Đan màu xanh khẽ sáng lên, kích hoạt thần thông “Khô Uy”.

Một luồng sức mạnh mà tu sĩ ở cảnh giới thấp khó có thể quan sát được, theo sự khóa chặt của thần thức, lập tức giáng xuống người Đậu Vô Ưu.

Cho dù người này có đánh bại được sự bao phủ của ánh sáng màu xanh cũng vô ích.

Trông chốc lát, Nguyên Thần, thân xác và pháp lực của Đậu Vô Ưu đều chịu sự suy yếu, tất cả đều giảm khoảng hai mươi phần trăm.

Dưới tác dụng của thần thông “Khô Uy”, Linh áp của đối phương lập tức giảm xuống rất nhiều.

Được cái này mất cái kia, cho dù tu vi cao hơn một bậc nhưng cũng kém Lưu Ngọc dưới trạng thái thiêu đốt tinh huyết.

“Đây là thủ đoạn gì?”

Đậu Vô Ưu sửng sốt.

Loại thần thông này có tác dụng tại cách thức đến mục tiêu, hắn ta chưa từng thấy qua, dù có hiểu biết rộng rãi như Thánh Tử Ma Tông cũng không thể hiểu hết được nguyên tắc của nó.

Giờ phút này, Đậu Vô Ưu đã dẹp bỏ lòng khinh miệt, thật sự nhận rõ sức uy hiếp của đối phương.

Vốn có một số át chủ bài không nỡ dùng đến cũng bắt đầu được sử dụng dứt khoát hơn.

Mặc dù bị thần thông “Khô Uy” đánh trúng, nhưng vì có vô tận các át chủ bài nên tốc độ tiến về phía trước của hắn ta không bị ảnh hưởng.

Bởi vì áp lực ở phía sau tương đối nhỏ, nó thậm chí còn nhanh hơn ban đầu một chút.

“Vèo vèo…”

Xoay người sử dụng thần thông bản mệnh, Lưu Ngọc lạnh lùng liếc nhìn đối phương, khi Đậu Vô Ưu còn chưa phản ứng kịp thì hắn đã nhân cơ hội kéo ra một khoảng cách.

Khoảng cách giữa hai bên đầu tiên được rút ngắn từ một dặm đến nửa dặm, sau đó lại được kéo thêm khoảng một dặm.

Lưu Ngọc hiểu sâu sắc, trừ phi dùng Phá Bại kiếm, nếu không dù có dùng hết át chủ bài để chiến đấu cũng chưa chắc có thể thắng được đối phương, trái lại khả năng bị lật thuyền trong mương là khá lớn.

Do đó quay đầu đối chiến, chỉ là kế tạm thời.

Hắn vội quay về điểm cuối, bỏ vào túi hai loại bảo vật và phá hủy một chiếc Truyền Tống trận rồi rời đi mới là tốt nhất!

Khi uy năng không đủ để đạt được ưu thế tuyệt đối, nhất định phải tìm kiếm các giải pháp khác và hành động lỗ mãng chỉ là lựa chọn cuối cùng phải chọn mà thôi.

“Ầm ầm!”

Trên đường nhỏ, một tiếng gầm lớn liên tiếp vang lên.

Hết cái này đến cái khác từng đợt dư chấn nổi lên, lộ ra dáng vẻ thật sự của nó, và chỉ thấy trên những phiến đá đều là Linh tài cao giai, bên trên có khắc dày đặc những phù văn.

Từng đợt dư chấn rơi vào phía trên lại không thể để lại trên nó một dấu vết nhỏ nào.

Cũng may con đường này chính là “khu vực an toàn” do các tu sĩ Thượng Cổ cẩn thận xây dựng, nếu không một khi con đường này bị phá hủy sẽ phải đối mặt với sự bao vây của từng con yêu thực, thì e rằng có là Nguyên Anh chân quân cũng sẽ phải nuốt hận tại đây.

Hơn nữa vì những hạn chế này, tất cả yêu thực đều không thể dùng bản thể chạm đến khu vực này, và uy năng của chúng không thể phát huy ra hơn phân nửa thì tính nguy hiểm đột ngột giảm đi rất nhiều.