← Quay lại trang sách

Chương 1906 Đường nhỏ huyết chiến

Bởi vì điều này mới có thể khiến cho tu sĩ Kim Đan thông qua được.

Có điều, nếu là một Kim Đan bình thường, cho dù về mặt lý thuyết là có thể vượt qua, nhưng một khi dấn thân vào “con đường chông gai” này, nó vẫn là thập tử nhất sinh mà thôi.

Cũng chỉ có vài người đứng đầu Kim Đan mới thực sự có tư cách đột nhập vào.

“Vù vù…”

Chống lại công kích hai bên đường, hai người Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu bay lượn với tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt lại là vài hơi thở qua đi.

Lúc này, tại một điểm cuối cùng trên bình đài đã rõ ràng xuất hiện trong thần thức, cách phía trước Lưu Ngọc chưa tới bốn dặm.

Mặc dù không có liên lạc trao đổi gì nhưng bầu không khí giữa hai người càng trở nên căng thẳng.

Đối với Đậu Vô Ưu, đối phương có ưu thế ở phía trước, cho nên nhất định sẽ đến trước, cho nên nhất định phải thay đổi.

Đối với Lưu Ngọc mà nói thì cần phải duy trì ưu thế hiện tại, cố gắng ngăn cản bước tiến của đối phương thì trước hết phải tìm được vùng đất bằng.

Do đó, sau khi thực hiện bước đầu tiên, hắn không quên tăng độ khó cho đối phương trong khi đổ vào hết tất cả uy năng của mình.

Trên một con đường đầy rẫy nguy hiểm, chỉ đi sai một bước cũng có thể chết bất cứ lúc nào nhưng cả hai đã bắt đầu chiến đấu với nhau!

“Vù vù…”

Khi Lưu Ngọc tìm được cơ hội, Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay lập tức sẽ quét trở lại, kích thích mấy chục sợi thương mang cô đọng cực hạn tựa như mưa rơi vào phía đối phương.

Uy năng của mỗi đạo thương mang có thể so sánh với pháp thuật trung phẩm tam giai.

Thanh Dương Ma Hỏa cũng khẽ nhúc nhích, tạo thành một bức tường lửa trên đường, cùng hóa thành luồng khí màu trắng tinh khiết, phát huy toàn bộ đặc tính “vô thường tâm viêm”, tạo thành ảnh hưởng đến trạng thái của đối phương càng nhiều càng tốt.

“Chết tiệt!”

Nhìn từ xa Lưu Ngọc đang đi như bay, mặc dù trên mặt Đậu Vô Ưu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã tràn đầy tức giận.

Rất ít tu sĩ có cùng cảnh giới dám vô lễ với hắn ta như vậy!

Nhưng tức giận thì tức giận, cho dù từng bức tường lửa chặn phía trước, hắn ta vẫn chỉ tạm dừng lại, ngưng tụ dày đặc pháp lực rồi vẫy vẫy kích trong tay để tách mở nó ra.

Mà Thanh Dương Ma Hỏa thuần trắng lại ảnh hưởng rất ít đối với người này.

Có thể ngồi vững ở vị trí Thánh Tử tại hoàn cảnh như Ma Tông, Đậu Vô Ưu dĩ nhiên là hoàn hảo về mọi phương diện, có thể khống chế cảm xúc của mình một cách ổn định.

Cùng với tạo nghệ không tầm thường, nên hắn ta có thể dễ dàng thoát khỏi ảnh hưởng của các đặc tính “vô thường tâm viêm”.

Có điều với những an bài khác nhau của Lưu Ngọc vẫn có tác dụng, cho dù bị Đậu Vô Ưu phá vỡ từng cái một nhưng vẫn có thể làm chậm tiến độ tiến lên.

“Vù vù…”

Lưu Ngọc nắm lấy cơ hội, bay với tốc độ một bước chừng hai mươi trượng, dù không thể mở rộng khoảng cách hơn nữa, nhưng hắn vẫn giữ vững cách phía trước khoảng một dặm.

“Đinh đinh…”

Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay hắn quét ra, hất văng một mũi nhọn màu xanh lên không trung.

Vài cái còn lại rơi vào tấm màn ánh sáng màu tím nơi đóa sen tím rơi xuống, chỉ gợn sóng nhẹ.

“Vù vù…”

Đúng lúc này, có một tiếng vang khó có thể nghe thấy phá vỡ không khí từ phía sau hắn truyền lên.

Đậu Vô Ưu chém ra hai đao ánh sáng màu đen hình bán nguyệt cắt ngang nhau, uy năng có thể vượt qua cảnh giới Kim Đan, bắn về phía sau lưng của Lưu Ngọc với tốc độ cực nhanh.

Linh Giác cực kỳ nhạy bén lập tức truyền phản hồi.

Chỉ trong một dặm ngắn ngủi, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, không khác gì mặt đối mặt, trong chớp mắt đã bị vượt qua.

Khi lưỡi đao lấp lánh màu đen xuất hiện trước người, Lưu Ngọc đã giơ tay trái thành nắm đấm rồi vung về phía sau, nắm đấm với Linh quang xích phòng vô cùng rực rỡ.

“Lưu Tinh quyền.”

Trong phút chốc, sáu nắm đấm màu đỏ thẫm bắn ra, va chạm với lưỡi đao lấp lánh màu đen.

“Bùm bùm bùm…”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng gầm lớn vang lên bên tai.

Ánh sáng màu đen tiêu diệt lẫn nhau cùng nắm đấm màu đỏ thẫm, từng đạo dư chấn tác động lên bức màn ánh sáng màu tím, gợn sóng hết vòng này đến vòng khác.

Lục đạo quyền ấn mới khó khăn lắm tương đương được với uy năng của quang nhận màu đen, cũng không phải do thực lực của Lưu Ngọc yếu hơn đối phương.

Chỉ là vì quang nhận màu đen được kích phát bởi Pháp Bảo, chiếm giữ lợi ích của Pháp Bảo, một món Pháp Bảo siêu việt có thể phát huy uy năng càng hiệu quả hơn.

Mà Lưu Tinh quyền chỉ có thể phát huy tác dụng ở phương diện luyện thể.

“Rầm rầm rầm”.

Tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, hai người vừa tiến lên vừa dùng đủ biện pháp cản trở lẫn nhau tiến lên, nếu không chú ý thì có thể sẽ chết ngay tại chỗ.

Lúc này, tinh thần tập trung cao độ, trong giác quan của hai vị Kim Đan đỉnh phong, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng chậm chạp.

Mỗi hơi thở tựa như có rất nhiều thứ có thể làm được.

Một hơi của một tu tiên giả, và một hơi của một người phàm hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, đặc biệt là đối với một Kim Đan đỉnh phong như họ.

Trong bất giác lại là mười hơi thở qua đi.

Hai người bọn họ lại đi một đoạn đường dài, cách đích đến chưa đầy hai dặm.

Mặc dù khoảng cách không giãn ra nhưng khi cách vạch đích ngày càng gần thì bầu không khí lại trở nên căng thẳng hơn

Chiến thắng dường như sắp xảy ra ngay trước mắt.

Nhưng trong lòng Lưu Ngọc vẫn không hề thả lỏng, hắn biết rõ ràng là đối phương không thể ngồi yên, ngồi nhìn hắn tiến lên trước một bước

Gần đến giây phút cuối cùng, những át chủ bài mà bình thường hắn không nỡ lấy ra cũng đang miễn cưỡng xuất ra từng cái một.

Vạn Hồn phiên, Kim Cương châu, Phi Tinh tiêu…

Lưu Ngọc không có một chút ý nghĩ là sẽ giữ lại uy năng, dựa vào lợi thế thần thức mạnh mà lấy ra hết bộ Pháp Bảo này đến bộ Pháp Bảo khác.

Ý định là sẽ cố gắng tấn công và không cho đối thủ có cơ hội sử dụng lá bài tẩy.

Nhưng kế hoạch của hắn ta đã thất bại không chút ngạc nhiên.

Đậu Vô Ưu cũng là một người quyết đoán, trước khi Lưu Ngọc lấy ra hết món Pháp Bảo này đến Pháp Bảo khác, trong tay hắn đã xuất hiện một lá bùa.

Đây là một tờ phù lục mà Lưu Ngọc chưa từng thấy bao giờ, giấy phù lục màu đỏ sậm nhìn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng uy thế mà nó toát ra lại không thể coi thường, thật sự đã đạt tới cấp bậc tứ giai.

Hơn nữa, uy lực của phù lục này đã vượt xa hạ phẩm tứ giai, khó khăn lắm mới đạt đến phạm trù trung phẩm tứ giai.

Linh phù tứ giai - Hắc Hoàng Ngục Hỏa phù!

Khoảnh khắc nó xuất hiện trong tay, Đậu Vô Ưu lập tức rót pháp lực vào để kích hoạt lá bùa này, và ngay lập tức bộc phát ra một luồng Linh quang màu đen chói mắt, như thể màn đêm đang buông xuống.

Cùng với từng trận nhiệt độ thật cao ngay cả không gian cũng dường như bị bóp méo, một con phượng hoàng lửa màu đen sống động như thật cao khoảng bảy trương đột nhiên xuất hiện từ trong Linh quang chói mắt.

“Két!”

Dưới sự khống chế của thần thức, phượng hoàng lửa màu đen dang rộng đôi cánh, phát ra tiếng gầm cao khiến vạn vật thần phục, sau đó lao thẳng về phía Lưu Ngọc.