Chương 1908 Đường nhỏ huyết chiến(3)
Nhìn đối phương kích hoạt Linh phù hình thành vòng phòng ngự, Lưu Ngọc thầm thở dài trong lòng, nhưng động tác của hắn cũng không dám chậm trễ chút nào.
Vừa xoay người tiếp tục vội vàng, trường thương trong tay hắn đã kích hoạt mấy chục đạo thương mang, đồng loạt bắn về phía đối phương.
Tay trái cũng khẽ di chuyển, đánh ra từng đạo quyền ấn xích hồng “Lưu Tinh quyền” về phía đối thủ.
“Vù vù…”
Đột nhiên uy năng cấp độ tứ giai bộc phát, yêu thực hai bên đường chấn động, cường độ công kích giảm xuống không chỉ có một bậc.
Mặc dù nhóm yêu thực không thực sự là “sinh linh” nhưng một số trong số chúng cũng biết suy nghĩ đơn giản, khi sự nỗ lực không tỷ lệ thuận với lợi ích thì sự nhiệt huyết khi săn giết sẽ tự nhiên phai nhạt.
Lấn yếu sợ mạnh!
“Đinh đinh đinh…”
Vì vậy, áp lực của cả hai giảm đi rất nhiều, và cường độ đối đầu giữa hai người trái lại tăng thêm một bậc.
Khoảng cách không đến năm mươi trượng, so với kích thước cơ thể khoảng tám, chín trượng của hai người họ lúc này, quả thực là có thể đưa tay chạm đến nhau.
Mỗi một hơi thở, giao phong đều không dưới chục lần.
Chẳng qua ỷ vào phòng ngự được kích phát từ Linh phù nên áp lực phòng ngự của Đậu Vô Ưu nhỏ hơn rất nhiều, cho dù Lưu Ngọc đã cố gắng hết sức để trấn áp, nhưng người này vẫn dần đuổi theo kịp.
Khoảng cách, từng chút một được rút ngắn.
Lưu Ngọc đang trong trạng thái tinh huyết thiêu đốt, còn Đậu Vô Ưu bị ảnh hưởng bởi thần thông “Khô Uy” nhưng trên phương diện phòng thủ thì hắn ta có lợi thế hơn.
Do đó trong từng vòng đối đầu, nhìn chung cả hai có thể so sánh được với nhau.
Trong chớp mắt, sáu bảy hơi thở lại trôi qua.
Mặc dù chiến đấu kịch liệt suốt chặng đường, nhưng do tần suất tấn công của yêu thực hai bên giảm sút, tốc độ của hai người trái lại tăng lên.
Trong bất giác, mặt đất ở vạch đích đã gần kề!
“Bộp…”
Trong giây lát, Lưu Ngọc đã đến trước một bước.
Mà trong khoảnh khắc tiếp theo, Đậu Vô Ưu cũng theo sát phía sau, gần như là cùng một lúc đặt chân lên!
Thời điểm bước lên điểm cuối cùng bằng phẳng, ánh mắt bọn họ ngay lập tức bị thu hút.
Chỉ thấy trên chiếc bàn gỗ trên mặt đất có hai món đồ vật đang nằm im lìm, một mảnh đồng và một bức vẽ rách nát.
Hai thứ này nhìn qua vô cùng bình thường, không có bất kỳ sự khác lạ dị thường nào.
Nhưng ánh mắt của Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu lại bị chúng hấp dẫn, còn đặc biệt chú ý vào bức vẽ rách nát.
Vật thần tự ẩn!
Không hẹn mà cả hai người bọn họ đều nghĩ đến câu này.
“Sau trận đại chiến Thượng Cổ,“Chu Thiên Tinh Thần đồ” đã biến mất, không biết vật này có phải là…”
Nhìn chằm chằm vào bức vẽ bị hỏng, trong đầu Lưu Ngọc xuất hiện suy nghĩ này, lòng hắn cũng không kìm được mà nóng lên.
Dù sao thì Chu Thiên Tinh Thần đồ chính là Chí Bảo gần với Linh Bảo, nếu như có thể đoạt được nó, nhất định sẽ vô cùng có lợi!
Mà Đậu Vô Ưu tuy là người đến sau, trước khi tiến vào “Tử Vi di phủ”, hắn ta không nghe được cuộc đối thoại.
Nhưng thân là tu sĩ đến từ một trong ba thánh địa, trong đội ngũ vẫn có những người thông kim bác cổ, thế nên bọn họ cũng có thể liên tưởng đến “ba mươi sáu vị tinh quân Thiên Đình”.
Lúc này khi nhìn thấy bức vẽ rách nát, hắn ta hiển nhiên đã nghĩ ngay đến phương diện đó.
Chỉ thiếu một bước nữa là trở thành Chí Bảo Linh Bảo!
Nhìn bức vẽ rách nát, hô hấp của Đậu Vô Ưu không khỏi trở nên nặng nề, lòng tham muốn độc chiếm gần như không thể kìm nén được.
Sau khi có được bảo vật, hắn ta đương nhiên không có suy nghĩ sẽ giao nộp cho môn phái, suy nghĩ đầu tiên của hắn ta ngược lại là muốn chiếm làm của riêng.
Nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của Chí Bảo, tương lai khi tấn thăng, hắn ta có thể áp chế những tu sĩ đồng giai, mà con đường tu tiên của hắn ta cũng sẽ trở nên vô cùng thuận lợi.
Chính vì nguyên do như vậy, sát ý trong lòng hắn ta ngay lập tức tăng vọt!
Mọi suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó Đậu Vô Ưu đã nhanh chóng rời mắt.
“Chỉ cần giải quyết người này, mình có thể lập tức thu cả hai bảo vật này vào trong tay.”
Khi bọn họ bước lên điểm cuối cùng, tất cả những yêu ma đồng loạt ngừng tấn công, thế nên hắn ta không còn lo lắng gì nữa.
Cho nên ngay khoảnh khắc tiếp theo, Đại Kích màu đen trong tay hắn ta xoay chuyển, lập tức ngưng tụ toàn bộ lực lượng toàn thân rồi chém về phía trái tim của Lưu Ngọc phía trước.
“Vù.”
Linh quang Đại Kích màu đen tỏa sáng rực rỡ, phát ra uy thế vô cùng kinh người, sức mạnh một đòn toàn lực của Đậu Vô Ưu này, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng phải cảm thấy sợ hãi.
Bảo vật tuy vô cùng tốt, nhưng vẫn phải giải quyết đối thủ cạnh tranh duy nhất, Lưu Ngọc cũng nổi lên sát tâm, vẫn luôn cảnh giác với người này.
Thế nên ngay khi đòn tấn công được tung ra, hắn đã phản ứng lại.
Tay hắn liên tục bấm pháp quyết, khống chế Pháp Bảo “Tử U liên”, ngăn chặn một kích đang hướng đến phía trước.
Không hề che giấu pháp lực, ngược lại rót toàn bộ vào trong Pháp Bảo, khiến bảo vật này lập tức biến lớn đến ba trượng.
Đồng thời, cánh tay phải của Lưu Ngọc phồng lên, cùng với sức mạnh của Lạc Nhật Kim Hồng thương được thúc giục đến cực hạn, hắn nhanh như chớp quay người đâm về phía sau.
Hồi mã thương!
Ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện đầu tiên, sau đó ngọn thương lao ra như rồng cuốn!
Từng làn sóng Linh áp vượt qua giới hạn Kim Đan bao phủ toàn bộ điểm kết thúc này, nhưng may mắn là, bởi vì sự bố trí của động thiên đứng đầu, Linh áp mới không thoát ra ngoài.
Đối mặt với kẻ đường đường là Thánh Tử Ma Tông, Lưu Ngọc căn bản là không dám có bất kỳ hành động nương tay nào, lúc này đây hắn ra tay chính là xuất toàn lực.
Mà với tư cách là “lão bằng hữu” của Đạo Nhất Thánh Tử, Đậu Vô Ưu đương nhiên nhận ra được Pháp Bảo bản mệnh “Tử U liên”, thế nên trong lòng hắn ta đã nắm chắc tám phần, đối phương chính là hung thủ giết chết Đạo Nhất Thánh Tử.
Mặc dù là người trước mặt có xếp hạng thấp hơn hắn ta vài bậc trên Chân Nhân bảng, nhưng hắn chắc chắn được coi là một đối thủ đáng gờm, cần phải kịch chiến đến cuối cùng mới có thể phân định thắng bại.
Cho nên đối mặt với kẻ có khả năng cao là hung thủ đã giết chết Đạo Nhất Thánh Tử, trong lòng Đậu Vô Ưu cảm thấy vô cùng nghiêm trọng.
Hai tay nắm chặt cây Đại Kích màu đen rồi chém xuống, đồng thời hắn ta cũng phát động một đòn công kích thần thức.
Thần thức vô hình vô chất tụ hội ở mi tâm, Linh quang giữa hai hàng lông mày hắn ta lập tức lóe lên, nhanh chóng xuất hiện hai đoạn Linh văn, sau đó một con mắt dựng thẳng sống động bỗng nhiên mở ra.
Mắt Chân Ma!